Chương 4: Báo ân không phải là nên lấy thân báo đáp sao 4.

' Cạch' một cái, tiếng bước chân tiếng lại gần, ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Sinh thấy gã tham quan mấy ngày trước, gã ta vuốt chòm râu dê đi tới trước mặt ' thiếu phụ' xinh đẹp mà gã mới bắt về. Gã liếm liếm môi, nuốt nước bọt cái ực, bàn tay gã vươn ra muốn vuốt ve gương mặt của y nhưng khi gã vừa đến gần, Lâm Sinh canh chuẩn thời cơ, dồn hết sức bình sinh đá mạnh vào vị trí giữa hai chân của gã. Giữa căn phòng vắng lặng, Lâm Sinh có thể nghe được tiếng vỡ vụn của cái thứ gì đó, gã tham quan nháy mắt sắc mặt trắng bệt, gã lấy tay ôm lấy vị trí kia ngã ra đất không ngừng lăn lộn, miệng gào lên đau đớn.

'' AAAAAAAA..''

 

Nhân lúc gã tham quan còn đang ôm bảo bối không có thời gian quan tâm mình, Lâm Sinh giãy giụa hòng thoát khói dây trói, nhưng dù y có giãy đến tróc da cũng không lay chuyển được, mặc dù nói y có dị năng nhưng mà với những dị năng như khởi tử hồi sinh, tinh thần niệm lực, thì làm sao có thể tùy tiện dùng được, nhìn tên tướng quân Tần Vũ có vẻ không màng chuyện gì nhưng y có cảm giác hắn rất thông minh. Vậy nên, y không thể tùy tiện phô bày ra hết những gì mình có được, mà người vốn dĩ đang nằm dưới đất kia chật vật dứng dậy, nhìn Lâm Sinh với vẻ phẫn nộ.

'' Tiện nhân, hôm nay lão tử không giết ngươi, lão tử sẽ theo họ ngươi.''

Gã vừa nói vừa rút ra dao găm trong người, lết từng bước về phía người đang bị trói trên tường kia. Giờ phút này, trong nháy mắt Lâm Sinh muốn xem xem, người kia có tới cứu y hay không. Y muốn cược thử một lần xem, nếu người tới cứu y là đám người Tần Tam thì y sẽ lập tức tách ra, không đi chung nữa, còn nếu người tới là Tần Vũ, y nhất định phải tán đổ hắn. Suy nghĩ vừa dứt thì cũng là lúc ánh dao lạnh lẽo lướt qua mặt y, Lâm Sinh lại có suy nghĩ khác.

[ Có khi nào, không chờ được người tới cứu mà mình lại chết thêm lần nữa không?] Lâm Sinh cười cay đắng, đáy mắt hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Nhưng chờ mãi vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào, y mở mắt ra. Đối diện Lâm Sinh là vẻ mặt lo lắng của Tần Vũ, hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt của y, miệng thì thầm.

'' Xin lỗi, không sao rồi.''

Hai tay Lâm Sinh được tự do, cả người được Tần Vũ ôm lấy, hắn bế người lên, lạnh lùng nhìn gã tham quan.

'' Ngươi cũng to gan lắm đấy, dám bắt cóc thê tử của bổn vương, đem hắn nhốt vào đại lao, ngày mai thẩm vấn.''

Ba người Tần Tam, Tần Ngũ và Tần Lục nhận mệnh rời đi. Đêm nay bọn họ phải làm việc xuyên đêm rồi. Tần Vũ ôm người về khách sạn, đặt người lên giường, nhìn người đã thiếp đi vì mệt, hắn đắp chăn cẩn thận sau đó rời khỏi phòng. Lát sau hắn trở lại với một hộp thuốc nhỏ, hắn nhẹ nhàng thoa thuốc cho Lâm Sinh, nhìn đôi tay nhỏ, gầy của y, đáy lòng Tần Vũ hiện lên chút thương tiếc. Sau khi băng bó xong, hắn toang xoay người đi lại nghe thấy thanh âm kia.

[  Vốn nghĩ nếu người tới cứu là hắn thì mình sẽ tán hắn cơ, ai da... Thế nhưng hắn lại xưng là bổn vương, người của hoàng thất ư... tiếc ghê.]

Âm thanh kia nhỏ dần, sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Tần Vũ nhìn y một hồi lâu, sau mới xoay người đi. Lâm Sinh ngủ một mạch tới trưa ngày hôm sau, lúc y còn mơ màng ngồi trên giường, cửa phòng bị người đẩy nhẹ ra. Người vào là tiểu nhị khách sạn, thấy y tỉnh, hắn cung kính đặt hộp thuốc sang bên cạnh, nói.

'' Khách quan đã tỉnh, ngài có muốn ăn gì không ạ?''

'' Tần Vũ đâu?''

'' Nhị thiếu gia đã ra ngoài xử lý công vụ, vẫn chưa về ạ...''

 Tiểu nhị lễ phép đáp nhưng còn chưa nói xong thì bên ngoài đã tiến vào một nữ nhân xinh đẹp, nhìn qua tuổi ước chừng mười sáu mười bảy, trên mặt vẫn còn vương chút non nớt nhưng cũng không kém phần kiêu căng. Nàng ta theo Tần Tứ tới đông thành chủ yếu để gặp Tần Vũ ca ca của nàng, nhưng khi tới đây lại nghe loáng thoáng đám tiểu nhị  nói về việc Tần Vũ ân cần chăm sóc một nam nhân, điều này làm sao có thể, cho đến khi nàng ta lén theo dõi tiểu nhị, hôm nay bằng mọi giá nàng phải đuổi cái tên nam nhân kia đi, Tần Vũ ca ca là của tỷ tỷ nàng, không ai được phép dành lấy.

'' Ngươi chính là dã nam nhân bám víu Vũ ca ca không buông!?"

'' Liễu tiểu thư, đây là khách quý của nhị thiếu gia...''

Tiểu nhị muốn cản người lại nhưng bị Liễu Linh Linh gạt qua, dùng vị trí của kẻ đứng trên cao nhìn Lâm Sinh.

'' Ngươi là cái dã nam nhân đeo bám mãi không buông Vũ ca ca kia?''

[ Dã nam nhân? Mình sao?] Lâm Sinh nghĩ nghĩ, người trong thôn đi ra là dã nam nhân rồi? Y tự hỏi rồi nhìn Liễu Linh Linh.

'' Rồi sao?''

Rồi sao??? Ai cho hắn cái lá gan dám trả lời nàng như vậy?

Liễu Linh Linh tức giận với thái độ hờ hững của Lâm Sinh, nàng ta quát.

'' Ngươi có biết ta là ai không?''

'' Ngươi còn không biết ngươi là ai thì hỏi ta ta làm sao biết.''

Lâm Sinh thấy khó hiểu, cô nàng này tự dưng xông vào mắng y là dã nam nhân rồi còn hỏi có biết nàng ta là ai không? không bị điên thì não cũng có vấn đề nha..

'' Ngươi.. Ngươi dám sỉ nhục ta, người đâu?''

Lâm Sinh: ???

Tiểu nhị một bụng khó hiểu nhưng nghĩ lại phận mình nhỏ nhoi, không dám lên tiếng chỉ dám lén lút đi tìm chưởng quỹ, chưởng quỹ là người đi đây đi đó hiểu biết nhiều, nên sai tiểu nhị chạy tới công đường báo cho Tần Ngũ, Tần Ngũ lại nói cho Tần Vũ đang xử lý án oan mà gã tham quan phán lúc trước. Tần Vũ để Tần Tam, Tần Tứ xử thay, còn mình thì cùng Tần Ngũ chạy về khách sạn, lúc bọn họ vừa đến thì cũng là lúc Liễu Linh Linh sai người muốn đánh Lâm Sinh. 

'' Lôi hắn ra ngoài đánh phế cho ta.''

 Tần Vũ giận dữ quát lớn.

'' Ai dám.''

Đám người trong phòng giật mình bởi tiếng quát của hắn liền không dám cử động, mà Liễu Linh Linh co rụt người lại, lúc này nàng mới nhận ra, cái tên tiểu nhị lúc nãy đã không thấy đâu. Đáng ghét.

'' Vũ ca ca...''

Tần Vũ đi lướt qua nàng, hai ba bước đã tới bên giường Lâm Sinh, hắn ngồi xuống bên giường, cầm tay y xem xét hỏi.

'' Ngươi không sao chứ?''

Lâm Sinh muốn rút tay ra nhưng Tần Vũ cầm chặt cứng, không buông. Y thở dài.

'' Ta không sao, nàng ta nói ta là dã nam nhân, nói ta đeo bám ngươi, hỏi ta có biết nàng ta là ai không, ta nói không biết thì nàng ta nói ta sỉ nhục nàng ta, gọi người muốn đánh phế ta.''

[ nếu ngươi tới chậm một chút nữa thôi là ta tế nàng ta rồi, ai.. Đáng tiếc ghê]

Xém chút thì Tần Vũ nghẹn lời muốn nói. Nhưng hắn cũng nắm được trọng điểm. 

'' Liễu Linh Linh, ngươi dám đem khách quý của bổn vương đuổi đi, ai cho ngươi cái lá gan đấy?''

Liễu  Linh Linh rụt người lại vì sợ, nàng chưa bao giờ thấy Tần Vũ nổi giận như vậy với nàng vì một người lạ.. tuy vậy cô nàng vẫn còn lẩm bẩm.

'' Nhưng, nhưng tỷ tỷ ta mới là vị hôn thê của ngươi.'''

Ngoài tiểu nhị đứng lơ ngơ ra thì những người còn lại đều nghe rõ ràng rành mạch, Lâm Sinh rút mạnh tay ra, vội vã đứng dậy, đi như muốn chạy trốn.

[ Vãi cả chưởng, hắn còn có hôn thê ạ, không dây vào nổi, không dây vào nổi. Sẽ bị trời đánh chết nha..]

Trong lúc mọi người còn không kịp trở tay, thì hai ngày sau, Lâm Sinh đã bỏ chạy mất dạng. Vẻ mặt Tần Vũ phủ một tầng âm u, mà người không cần tốn chút công sức nào cũng đuổi được ' dã nam nhân ' kia đi, Liễu Linh Linh toan xoay người đi thì cần cổ trắng ngần đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, hai chân nàng ta đạp trong hư không, hai tay cố bám víu lấy một tia hy vọng nhưng nhìn vào đôi mắt u ám của Tần Vũ, nàng ta tuyệt vọng rồi. Nhưng có lẽ ông trời không muốn nàng ta chết nên lúc Liễu Linh Linh gần như là tắt thở thì Tần Vũ lại buông ra.

'' Xem ra, có một số người lại không chịu an phận rồi, còn vọng tưởng điều khiển ta, hừ.''

Hắn vừa nói vừa nhìn sang Tần Ngũ và Tần Lục.

'' Hai người các ngươi đuổi theo, bảo vệ y, ta xong việc ở kinh thành sẽ tới tìm y.''

'' Vâng, lão đại.''

Tần Ngũ và Tần Lục xoay người đi, Tần Vũ, Tần Tam và Tần Tứ xử lý nốt công việc của quan phủ kia, gã tham quan bị phán tử hình, trước ngày tử hình còn gông cổ đi diễu hành một vòng quanh đông thành, bị người dân ném cho cả người gã bốc đầy mùi rau thối trứng hư. Dân chúng có người khóc, kẻ vui mừng vì án oan được sửa, tham quan đã chết. Cùng ngày gã tham quan bị tử hình, đồng hành cùng gã còn có đám sơn tặc lúc trước. Một đám phạm nhân đeo gông xiềng nặng trịch, vẻ mặt ảm đạm, đi lên pháp trường. Nhìn từng cái thủ cấp rơi xuống, dân chúng không ngừng vỗ tay ăn mừng. Tần Vũ lên đường trở về kinh thành, đi theo còn có Tần Tam, Tần Tứ và Liễu Linh Linh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play