Cậu ta lớn hơn Cố Hướng Văn tận hai tuổi, nhưng lại giống như Thiên Lôi mặc cho đối phương sai đâu đánh đó.
Ngoại trừ việc một đứa tám tuổi như cậu không đánh lại một đứa con nít mới sáu tuổi nên đành chịu thua, thì còn vì hai anh em nhà họ Cố thường đem ra mấy món đồ mà bọn chúng không có. Có khi là kẹo, có khi là bánh hạt vừng vừa thơm vừa ngon. Vì thế nên cũng có người tình nguyện nghe lời hai người.
"Không được ——" Cố Hướng Văn do dự một chút rồi từ chối.
Bà nội đã dặn đi dặn lại, chỉ thể chơi dưới chân núi, tuyệt đối không được chạy vào núi sâu. Theo truyền thuyết, sâu trong ngọn núi này có một thung lũng toàn lợn rừng, con nào cũng to như một con trâu lớn. Chúng tập hợp lại thành đàn, nếu không có năng lực, một khi gặp phải chỉ có một chữ 'chết'."
Trong truyền thuyết, đời ông nội của ông nội bọn họ, lúc đó cũng có một năm gặp thiên tai. Không ít người để mắt đến thung lũng lợn rừng kia nên đã tập hợp một đám trai tráng cầm vũ khí lên núi. Con lợn rừng nào trong đó cũng có thân hình cường tráng to lớn, người trong thôn nhìn đỏ cả mắt.
Đáng tiếc là da lợn rừng dày, mà bình thường còn tập hợp lại thành đàn, tính tình hiếu chiến. Lần lên núi đó có hơn hai mươi người đi nhưng chỉ có phân nửa trở ra. Những thi thể mang ra đều có dấu vết bị lợn cắn. Con người đói thì bọn chúng cũng không khá hơn chút nào. Con người ăn lợn rừng, chúng cũng không khác gì.
Trong năm mất mùa đó, những nhà mất đi một thanh niên trai tráng như thế đã gánh phải một đả kích mang tính chất hủy diệt. Từ đó thung lũng lợn rừng trở thành cấm địa được truyền miệng qua mấy thôn bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT