Cố Lệ căm hận bưng chén cháo ở trước mặt lên, nhanh chóng nuốt xuống. Nhưng cổ họng đang bị thương, mỗi lần nuốt đều rất xót, chỉ là cô ta biết, chỉ có ăn no bụng rồi thì mới có thể tiếp tục sống, mới có thể phản kháng lại sự chà đạp.
Điền Phương nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của con gái, trong lòng có chút khó chịu.
Đây là hạt gạo trắng đó, ngày xưa chỉ được ăn vào dịp tết nguyên đán, bà cũng chưa được lộc ăn đó nữa, con bé này may mắn vì bị rơi xuống nước mới được ăn.
Nếu không phải có mẹ chồng ở đây, bà cũng không dám làm gì quá đáng, thì bà đã trộn bột ngô với khoai lang vào rồi, làm sao mà nỡ nấu món đồ ngon như vậy.
Mẹ với vợ của chú ba cũng thật là, ăn đồ ngon như vậy mà cũng không thấy chia cho bọn họ một miếng.
Trong lòng Điền Phương âm thầm oán trách. Lúc này, hai mẹ con có tần số sóng não khác nhau, lại cùng nghĩ đến một vấn đề giống nhau.
Nếu Điền Phương đã đến đây, thì Miêu Thúy Hoa định dẫn cháu gái cưng cùng với con dâu đi về, chuyện này chỉ cần ở lại một ngày cũng đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play