"Được rồi mẹ."
Điền Phương cuối cùng cũng nở nụ cười, liếc mấy đứa trẻ một cái, Cố Lệ mím môi, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía mẹ của mình.
"Dù sao thì cũng là con gái của con, vẫn còn đang tuổi lớn, con có bảo chúng nó làm việc thì cũng làm việc nhẹ nhàng chút." Từ khi có bảo bối ngoan, Miêu Thúy Hoa cảm thấy mình mềm lòng rất nhiều, lúc trước những việc như vậy, bà sẽ không đi nhiều chuyện.
"Vâng!" Điền Phương sửng sốt, gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng không cho là như vậy. Lúc nhỏ không phải bà cũng sống như vậy sao, chính là lúc nhỏ làm nhiều việc, nên mới có được mỹ danh chăm chỉ chịu khó, nhà họ Cố không phải vì vậy nên mới cưới bà vào cửa à?
Điền Phương nhớ lại những lời mẹ mình nói lúc đi lấy chồng, không hề để tâm đến lời nói của Miêu Thúy Hoa.
Buổi tối hôm đó, Miêu Thúy Hoa đang định bảo con trai đi gọi con lớn và con thứ hai qua đây, để nói về chuyện lương thực.
Bỗng nhiên có một người trong thôn ở bên ngoài chạy đến, nói nhà đứa con thứ hai xảy ra chuyện rồi. Cố Lệ, đứa cháu thứ tư của bà, bị rơi xuống sông, có lẽ sắp không xong rồi, bảo một nhà bọn họ mau qua đó xem.
Không ai nói rõ được làm sao Cố Lệ lại rơi xuống sông, lúc có người phát hiện cô bé rơi xuống nước, đoạn đó chỉ có một mình cô bé mà thôi, bên trên còn để vài cái chậu gỗ, trong đó để hai ba bộ quần áo nhỏ, là áo của người lớn, có lẽ là rơi xuống sông khi đang giặt quần áo.
Điền Phương ác độc cỡ nào mới để một đứa gái năm sáu tuổi đi ra bờ sông giặt quần áo, nếu lúc đó không có người ra sông để giặt vải nỉ, thì có lẽ Cố Lệ đã bị chết đuối rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play