Thật sự là bỏ không được mà không bỏ cũng không xong.
"Meo -" Con mèo nhỏ nghiêng đều, hai mắt tròn xoe long lanh như hổ phách nhìn thẳng vào Cố An An rồi hắt hơi một cái làm lông cả người dựng lên, trông rất buồn cười.
"Được rồi được rồi, có lẽ đây chính là duyên phận."
Cố An an vuốt ve con mèo con gầy yếu trong lòng, chỉ cần dùng sức thêm một chút là có thể sờ đến xương. Đây chính là một con mèo con thiếu dinh dưỡng, nếu mình đã có thể đụng được nó thì xác định là sau này phải làm xẻng hốt phân cho nó rồi.
Cô nhét con mèo vào trong áo bông. Cô đã mặc chiếc áo bông dày này được một thời gian, dù sao cũng định đổi sang dùng áo khoác mới Tiêu Tòng Diễn gửi, nên bộ đồ này có bẩn thì đem giặt cũng được.
Tay chân Cố An An lạnh cóng, nhưng cơ thể vẫn ấm áp. Vừa được nhét vào trong áo cô, con mèo nhỏ lập tức cảm thấy tràn đầy sức sống.
Nó mở to hai mắt nhìn, tròng mắt đen láy chuyển động, dường như không hiểu vì sao thời tiết lại đột nhiên trở nên ấp ám. Thế là nó bị dọa đến mức rụt cổ vào trong, bốn chân vươn ra nắm lấy mấy cọng lông trong áo Cố An An rồi vùi mặt vào ngực cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play