Ông hít một ngụm khí lạnh. Rốt cuộc Thúy Hoa và người lạ kia đã đi ăn trộm nhà ai, nếu bị phát hiện thì xong đời, vẫn nên nhanh chóng đem đồ trả lại nhân lúc chuyện này chưa bị phát hiện.
"Chim lấy từ nhà mình chứ ở đâu, đây đều là bảo bối của chim có từ bé." Thúy Hoa tức giận nhìn ánh mắt không tin của Cố Kiến Nghiệp, thật là thô lỗ với chim mà.
"Cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa, nếu nói mấy thứ này đều là của cậu thì kêu một tiếng xem chúng có trả lời không."
Cố Kiến Nghiệp không có tâm trạng tranh cãi với Thúy Hoa. Trước kia ở nhà con chim này không làm được chuyện gì tốt, cứ ba hai ba ngày lại đến nhà người lạ xin ăn. Cũng không phải đồ gì quý giá, khi thì quả táo khô, khi thì mấy củ khoai lang hoặc củ cải.
Ông cảm thấy Thúy Hoa chính là có bệnh, có lẽ là nó không biết giá trị của những thứ này. Không giống mấy quả táo kia, ăn mấy quả cũng không có ai thèm so đo.
"Đây thật sự là đồ của chim. Lúc còn trẻ chim ở trong căn phòng kia, đây đều là đồ chơi ông chủ cũ đưa cho chim."
Thúy Hoa tủi thân, sao mấy người này lại xấu xa như vậy. Những gì chim nói đều là thật nhưng sao ông ấy lại không chịu tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT