Cố Kiến Nghiệp không muốn con của mình chịu tủi thân như thế này. Mà ông cũng cảm thấy việc cấp nhà cho nhân viên sẽ không được lâu dài.
Thứ nhất, đơn vị không có khả năng chi tiêu phúc lợi lớn như vậy. Thứ hai, tốc độ xây nhà cũng không theo kịp tốc độ tăng trưởng nhân số, luôn có rất nhiều gia đình không thể không mua nhà riêng để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt.
Vậy nên ông cảm thấy nếu mua được nhà có lẽ là một khoản đầu tư không tệ. Nhất là ở một thành phố lớn như thủ đô, người trẻ tuổi có một chút tiền đồ chắc chắn đều sẽ hướng đến thành phố.
Thế hệ sau này cũng không giống như bọn họ, không nỡ rời xa quê hương. Nhân khẩu trong thành phố lớn ngày càng nhiều, việc tìm nhà cũng càng khan hiếm, sợ là giá nhà ở tư nhân sẽ không ngừng tăng lên.
Mà Cố Kiến Nghiệp cũng nghĩ qua, tương lai nếu con cái đều ở lại thành phố thì mấy người lớn bọn họ cũng được đến đó. Dù là mức sống hay trình độ chữa bệnh đều tốt hơn nhiều so với huyện nhỏ.
Mà chờ qua thêm mấy năm nữa, mấy đứa Hướng Văn đều kết hôn sinh con, bọn họ còn phải lên đây trông cháu giúp, dù sao cũng phải có chỗ đặt chân.
Miêu Thúy Hoa vô cùng tán thành đề nghị này của Cố Kiến Nghiệp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT