Cố Hướng Vũ nghĩ nghĩ một chút, lập tức hiểu được dụng tâm hiểm ác trong lời nói của Tiêu Tòng Diễn. Thấy người đã đi xa, cậu lập tức vọt tới chụp nên cổ Tiêu Tòng Diễn.
"Có phải sau này em không cần gọi anh là anh Diễn nữa mà nên gọi một tiếng em rể. Em rể tốt, mau kêu anh vợ xem nào." Cố Hướng Vũ cảm thấy mình đã trở mình thành nông nô ca hát, có một loại cảm giác khổ tận cam lai.
"Muốn nghe anh kêu anh vợ. Đợi khi nào chú đánh thắng anh đi rồi nói tiếp." Tiêu Tòng không thèm để ý đến trò đùa này, hai người đùa giỡn, cuối cùng cũng vơi đi được phần nào nỗi buồn chia ly.
Lần này mấy người Cố Hướng Văn trở về mang theo không ít đồ vật, may mắn là trước khi xuất phát đã gọi điện về nhà nói đại khái khi nào đến. Nếu không thì sợ là chỉ với ba người bọn họ sẽ khó mà đem hết số đồ đạc này về, nhất là cái tivi lớn nhất kia vô cùng nặng.
Cố Kiến Nghiệp đứng ngoài nhà ga nhìn con gái bảo bối đang vẫy tay với mình từ xa, lòng đau như cắt. Đều do ông không tốt, nếu không phải do ông xem sói như dê thì còn có thể giấu con gái rượu trong nhà thêm mấy năm nữa.
Cố Hướng Văn đã cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm cha nhìn mình không giống với ánh mắt hiền hòa gần gũi lúc ông nhìn An An và Nguyệt Lượng. Ai bảo cậu là con trai chứ, nếu là con gái thì cha cũng sẽ đối xử với mình như bảo bối, Cố Hướng Văn đã chấp nhận số phận.
Cố An An cũng không phát hiện được sóng lớn mãnh liệt này. Trong mắt cô, cha vẫn là người cha yêu thương chiều chuộng mình nhất. Nhưng cô biết, chuyện của mình và Tiêu Tòng Diễn đã bị anh cả gọi điện thông báo cho người nhà. Vậy nên lúc nhìn thấy cha, trong lòng cô còn thấy hơi tiếc nuối, trên mặt cũng hiện lên chút thẹn thùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT