Miêu Thúy Hoa nói không ngừng, nói đến mức mặt Vương Mai đều xanh mét. Bà lão đây là có ý gì, vừa rồi Cố Lệ nói còn có thể coi là đứa nhỏ không hiểu chuyện lung tung, muốn thay chị của nó kêu oan.
Nhưng người làm bà nội như Miêu Thúy Hoa cũng nói giúp Cố Lệ, như vậy chẳng phải là nhận định bà ta và con gái bà ta là người sai sao.
Mắt nhìn người của bà lão quá lệch lạc rồi. Con gái bà ta đã đến tuổi kết hôn, nếu để tiếng xấu này truyền tới nhà máy, sau này làm sao tìm được đối tượng.
Để Cố Lệ chịu tiếng xấu một chút thì làm sao, dù sao nó cũng không có tiền đồ như con gái bà ta. Cố Hồng đã là công nhân, nó còn có thể kiếm tiền về cho gia đình.
Vương Mai đã triệt để hận bà lão Miêu, người như bà ta sẽ không bao giờ nhận ra sai lầm của mình. Lúc trước thấy Điền Phương bị đuổi về nhà mẹ đẻ, bà ta cũng được cảnh tỉnh phần nào, hành xử cũng cẩn trọng hơn. Nhưng nhiều năm gió yên sóng lặng trôi qua, bà ta lại quên mất sự cẩn trọng năm đó.
"Trên mặt con gái không thể để lại sẹo, đưa Tú Ni Nhi đến trạm y tế mau."
Miêu Thúy Hoa lười nói chuyện với thứ hồ đồ này, vội vàng nói với đứa con trai thứ hai đang ngẩn ngơ bất động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play