Chỉ là nông thôn chân đất quê mùa, làm gì có cái phúc khí đó, một nhà có một người đã là chuyện vui lớn rồi, nhà bọn họ lại có hai người.
Hách Mạn Ngọc không hiểu, cô tưởng hai người mà Lâm Nguyệt Lượng nói đều là anh trai ruột của Cố An An.
Lâm Nguyệt Lượng khen xong anh Hướng Vũ của mình, liền rụt vào trong chăn, cười ngọt ngào xé lá thư được gửi từ Kiềm Tây đến.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút thấp thỏm, bởi vì cô không biết anh Hướng Vũ nghĩ gì với chiếc găng tay mà cô gửi. Cô vui mừng khi nhận được thư, nhưng cũng sợ sẽ nhìn thấy sự từ chối ở trong lá thư.
"Xin chào đồng chí Lâm Nguyệt Lượng, tôi đã nhìn thấy đôi găng tay mà em đan cho tôi, chỉ là bây giờ thời tiết nóng bức, tạm thời không dùng đến được."
Một câu nói rất là không có tình cảm nào, khiến mũi của Lâm Nguyệt Lượng không nhịn được có chút chua xót, đây là đôi găng tay mà cô lớn như vậy mới tự mình đan đó.
"Mặc dù đường chỉ có hơi loạn, hình dáng cũng hơi xấu, nhưng mà cũng khá vừa vặn, hơn nữa rất ấm, tôi rất là thích."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT