Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, không biết vì sao mọi người đều nhìn bà ta bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ, muốn cười nhưng lại không cười, không biết có phải ghen tị đến mức phát bệnh, đầu óc có vấn đề rồi hay không?
Bà ta cũng sẽ không cho rằng mình sai. Dưới góc nhìn của bà ta, đây nhất định là do người khác ghen tị với nhà bà ta, nhất là ghen tị với bảo bối sắp được đi tòng quân nhà mình. Bọn họ cũng không nghĩ lại xem, mấy đứa con xấu xí vô dụng nhà họ làm sao có thể so với Bảo Nhi nhà bà được.
Hách Cúc Hoa vẫn khăng khăng mình đã nhận định đúng, vẫn vui tươi hớn hở khoe khoang khắp nơi.
Bà ta khoe khoang xong một vòng, miệng lưỡi khô khốc nên đành quay về nhà uống nước. Bà ta múc một gáo nước từ trong vại nước lớn trước cửa, uống một hơi cạn sạch, vừa mới cầm góc áo lên lau miệng, chuẩn bị đi làm cơm trưa thì đã bị Miêu Thúy Hoa nổi giận đùng đùng chạy đến túm tóc, kéo ra bên ngoài.
"Bà Miêu, bà làm cái gì vậy, có chuyện gì không thể từ từ nói sao, việc gì phải động chân động tay."
Triệu Bảo đang ngồi trước bàn học trong phòng đọc sách, nghe được bên ngoài có tiếng cãi vã ồn ào, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Hắn cau mày đi ra nhìn, thấy bà nội Cố An An đang túm tóc mẹ hắn, trong lòng lập tức bất mãn kêu lên.
Mấy bà lão thôn quê này chính là thô tục như thế, không rõ việc gì đã vừa đánh vừa mắng, một chút bản lĩnh cũng không có. Vừa nghĩ tới mình sinh ra ở một vùng đất thiếu văn minh như vậy, Triệu Bảo liền cảm thấy ông trời thật không công bằng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play