"Thế thì sao, cậu có tư cách gì đòi ở chỗ tốt hơn. Nếu có gì bất mãn thì để tôi bảo đội trưởng giúp cậu viết một bức thư trình lên cấp trên hỏi một chút xem có thể tìm cho cậu mấy nha hoàn hầu hạ hay không."
Miêu Thúy Hoa trừng mắt, nói như súng máy: "Có chỗ ở đã là rất tốt rồi. Chẳng phải nông dân chúng tôi đều đang ở trong những căn nhà như vậy hay sao. Người thích hưởng thụ như cậu đã bị tư bản đồng hóa đến hỏng rồi."
Bà thấy tên này không hề vừa mắt. Đã đến lúc nào rồi mà còn cái thái độ ngước mặt lên nhìn người, coi mình là nhân vật lớn à. Thân phận của anh Tiêu cao như vậy mà thái độ người ta còn tốt hơn nhiều.
Miêu Thúy Hoa nói vậy làm cho sắc mặt Tôn Minh tái nhợt: "Bác, bác gái, cháu không có ý này."
Nếu mấy lời này bị người khác nghe thấy thì sợ là ông ta xong đời. Tuy trong lòng Tôn Minh oán hận bà già nông thôn thô tục này nhưng cũng phải nhẫn nhịn. Ông ta sẽ đợi đến khi mình được giải oan để giáo huấn bà ta một phen.
Miêu Thúy Hoa căn bản không thèm phản ứng với ông ta, bà đưa mắt nhìn thoáng qua Tiêu Văn Trung và Sa Khôn một cách mờ mịt. Dù trước kia chưa từng gặp hai người nhưng căn cứ vào miêu tả của người nhà thì bà vẫn nhận ra họ trong số bảy người ở đây.
"Có tất cả hai phòng, và một nhà kho. Ba người ở phòng này."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play