Hắc Béo vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, vỗ vỗ chiếc bụng béo của mình, tràn đầy tự tin mà hứa hẹn.
“Tai họa?” Cố An An nhướng mày, chẳng lẽ Hắc Béo trước mắt cũng dự tính đại nạn kia.
“Hiện tại thời tiết càng ngày càng không đúng, loài người bọn nhóc cảm giác không được, nhưng bọn chuột chúng tôi sớm đã có dự cảm, thời tiết càng ngày càng khô ráo, thổ địa cũng càng ngày càng cứng, chuột muốn đào hang lớn chút khó khan hơn trước nhiều.”
Nói đến việc hệ trọng, biểu tình ngu ngơ của Hắc Béo khó được đứng đắn chút, ăn hạt dưa cũng không ngon nữa.
Nghĩ, lại gặm miếng hạt dưa, no đủ thơm nức, ừm, vẫn là ăn rất ngon.
Cố An An đầy mặt vạch đen nhìn con chuột nhỏ ngu ngơ khó sửa trước mắt, muốn hỏi một ít chuyện đáng tin cậy hơn.
“Kỳ thật chuột cũng không rõ lắm, đều là Hắc Nữu nói, hiện tại đàn chuột đều đang liều mạng tích trữ lương thực, tích trữ kho lúa thật lớn thật lớn, đủ cho chuột con chuột cháu ăn được mười mấy năm.”
Chuột đều thích tích trữ lương thực, mặc dù đủ ăn nhưng chỉ cần nhìn đến đồ ăn có thể ăn trộm thì sẽ kéo về trong ổ. Về điểm này ở trên người hai con chuột sống 6 năm này càng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắc Béo mắt nhìn thấy Cố An An dường như hơi lo lắng thì an ủi: “Bé mập nhóc yên tâm đi, tuy rằng nhóc có hơi béo, không, là phi thường béo, nhưng chuột vẫn sẽ đút no nhóc.”
Nó nghĩ đến nhà kho riêng của mình, lại nghĩ đến chuyện Cố An An hứa hẹn đường khối và bánh quy, tuy rằng hơi đau lòng, còn cảm thấy mua bán này có lời, rốt cuộc nó có rất nhiều rất nhiều lương thực nhưng chẳng có nổi nửa viên kẹo.
Ngấp nghé mấy cái kho lúa của Hắc Béo tóm lại là hạ hạ sách, Cố An An vẫn là muốn dùng một biện pháp ổn thỏa hơn làm cả nhà chịu đựng qua được đoạn thời gian kia.
Hơn nữa còn một điểm rất quan trọng, ở dưới tình huống hoàn cảnh chung như này đều ăn không đủ no, nếu cả nhà bọn họ có thể ăn no mặc ấm, vậy nhất định sẽ đưa tới những người không có ý tốt. Phải biết rằng, người ta uống cháo loãng mình uống cháo đặc không có gì, nhiều lắm dẫn tới mọi người ghen ghét, người ta đều ăn đất quan âm, mình còn có cơm ăn, đó chính là muốn mạng đấy.
Cố An An không muốn người trong nhà không đói chết, ngược lại bị người bên cạnh hại chết.
“Ơ —— ơ ơ ——” (1)
(1) Nguyên văn là chữ 饿, có nghĩa là đói, pinyin là /è/, phát âm như ưa, ơ trong tiếng Việt.
Hiện tại Cố An An đã mười tháng hơn, ngẫu nhiên có thể nói ra được mấy chữ, trong tình huống bình thường chính là ông, bà, ba, mẹ, anh, những từ ngữ đơn được sử dụng nhiều nhất trong sinh hoạt hằng ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài từ như ăn, mặc các loại.
Hôm nay buổi tối Cố An An ngủ với ông nội bà nội, cô còn quá nhỏ nên không rời người được. Cố Kiến Nghiệp và Cố Nhã Cầm còn trẻ, không tránh khỏi củi khô lửa bốc, lúc này liền sẽ đưa con gái cho Miêu Thúy Hoa mang.
Miêu Thúy Hoa ngóng trông càng nhiều cháu trai cháu gái, cũng hiếm lạ bảo bối Cố An An, đối với chuyện mang cháu gái ngủ thì vui lắm.
Nhưng đêm nay, cháu gái bảo bối hiển nhiên ngủ không được an ổn.
Cố Bảo Điền dùng que diêm bậc lửa cây đèn sát cạnh, Miêu Thúy Hoa nhìn tã lót của cháu gái khô ráo, hiển nhiên không có nước tiểu, không biết là vì sao khóc.
“Chẳng nhẽ đói bụng rồi?”
Cố Bảo Điền nghi hoặc nói, từng tiếng kêu từ miệng cháu gái hẳn là chữ đói?
“Nhưng nãy trước lúc ngủ đã uống sữa rồi, còn ăn chén canh trứng, theo lý sẽ không đói nhanh như vậy chứ?” Miêu Thúy Hoa nhìn đôi mắt cháu gái nhỏ nhắm tịt, nắm tay cũng nắm ở trước ngực, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
“Oa —— ơ —— ơ ——”
Cố An An mở bừng mắt, gào khóc lên, Miêu Thúy Hoa cũng không kịp nghĩ nhiều, ôm cháu gái đi đến phòng con trai và con dâu, gõ cửa vang cốc cốc.
“Mẹ, đây là làm sao vậy?”
Qua một hồi lâu, Cố Kiến Nghiệp mới vội vàng chạy tới, hiện tại thời tiết còn hơi lạnh, Cố Kiến Nghiệp chỉ tròng lên quần đùi, biểu tình có tí quẫn bách. Miêu Thúy Hoa dùng mông nghĩ cũng biết mình quấy rầy chuyện tốt của con trai và con dâu.
“Bảo bối ngoan đói bụng, con nhanh để Nhã Cầm cho bé uống sữa đi.”
Miêu Thúy Hoa nhìn cháu gái khóc thút tha thút thít, đau lòng cùng cực, cũng chỉ có thể ủy khuất con trai
Chuyện đó nào quan trọng bằng con gái chứ, Cố Kiến Nghiệp chạy nhanh ôm con gái đi về phòng.