"Thật ra chuyện đó đã trôi qua nửa năm rồi, em cũng không còn trách nó nữa. Cha đưa nó đến thôn quê đó, không biết sẽ bị dạy ra thành cái dạng gì. Em thấy nó bây giờ không được rồi, một chút giáo dưỡng cũng không có. Hay là, Kính Tông anh nói với cha, đưa Tòng Diễn trở về đi."
Trong mắt của Thẩm Kiều hiện lên một tia buồn bã, giống như là đang nhớ đến đứa trẻ bị Tiêu Tòng Diễn hại chết khi còn ở trong bụng, rưng rưng nước mắt. Nhưng vì nghĩ cho Tiêu Kính Tông, nên vẫn là kiên cường lựa chọn tha thứ.
"Em cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện, dễ bị người ta ức hiếp."
Tiêu Kính Tông thở dài một hơi, trìu mến gõ nhẹ vào mũi của Thẩm Kiều, làm bà xấu hổ đến mức mặt đỏ ngay lập tức, cúi đầu xuống, dậm chân quở trách.
Chỉ là trên mặt bà ta còn ba vết sưng do muỗi đốt, vẻ mặt ngượng ngùng này nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng Thẩm Kiều cũng không soi gương, không biết dáng vẻ của bản thân bây giờ là như thế nào.
"Đứa trẻ đó cần phải được dạy dỗ, cốt nhục của chúng ta cũng không thể chết như vậy được. Nếu như cha đã nói nó lần này chỉ về mấy hôm, đến lúc đó cũng sẽ đưa nó đi, vậy cứ theo cách nghĩ của cha. Em chỉ cần quản tốt Tòng Thâm của chúng ta là được, anh chỉ nhận nó là con."
Tướng mạo của Tiêu Kính Tông vốn dĩ là xuất sắc, lúc này giọng nói của ông dịu dàng, tình ý nồng đậm trong ánh mắt, càng khiến cho xương cốt của Thẩm Kiều tê dại, đầu óc choáng váng, không còn suy nghĩ được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT