Tất cả người sống sót đều rất cảm kích cha của Cố Nhã Cầm, lúc chiến sự hơi hoãn lại thì một đám người về quê nhà của hắn, muốn tìm đến vợ hắn và đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ, cũng thay thế hắn chăm sóc tốt bọn họ. Đáng tiếc, chờ bọn họ chạy tới chỉ nghe được tin dữ là vợ hắn nhảy sông tự sát, chỉ còn lại một đứa bé gái mới sinh ra không lâu
Bé gái kia cũng chính là hiện tại Cố Nhã Cầm, cô được Cố Bảo Điền mang về thôn Tiểu Phong, nói rõ tiền căn hậu quả cho vợ mình, đứa bé gái còn chưa cai sữa, hầu như là một tay Miêu Thúy Hoa mang lớn lên. Bởi vì cảm nhớ ân đức của cha đối phương, hai ông bà tri ân báo đáp đối xử cô như con ruột, thậm chí mấy đứa con trai còn kém một đầu ngón tay của cô.
Chẳng qua trước nay hai ông bà không nghĩ giấu giếm chuyện này, từ nhỏ mấy đứa nhỏ đều biết em gái này không phải em gái ruột, mà là con gái anh em tốt của ba. Bởi vậy, thanh mai trúc mã, Cố Kiến Nghiệp và Cố Nhã Cầm cùng nhau lớn lên mến mộ lẫn nhau, cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Đối với Miêu Thúy Hoa mà nói đứa trẻ mà mình xem như con gái ruột thành con dâu của thằng con trai mà mình thương yêu nhất là một chuyện thân càng thêm thân. Hơn nữa có chính mình che chở, cũng không cần lo lắng ở nơi mình nhìn không thấy Cố Nhã Cầm sẽ chịu tủi thân gì, phải biết rằng làm con dâu nhà người ta trước nay chẳng phải chuyện đơn giản gì.
Đối với Cố Nhã Cầm mà nói ngày tháng sau khi kết hôn không khác hồi xưa là bao, chú thím biến thành cha mẹ chồng, cảm tình thân thiết như cũ, anh trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên thành chồng càng thêm yêu thương cô, hiện tại còn nhiều mấy đứa con, cuộc sống càng ngày càng hạnh phúc.
Có điều Cố Nhã Cầm càng hạnh phúc thì xem ở trong mắt hai đứa con dâu khác của nhà họ Cố khẳng định là càng ngày càng chói mắt, con dâu nhà ai có thể giống cô không cần làm việc đã có mẹ chồng dỗ dành, chồng yêu thương chứ. Con gái chưa gả chồng còn chưa có cuộc sống dễ chịu như cô. Cố Nhã Cầm nhìn ra được mấy chị em dâu không hài lòng cô, chẳng qua cô không bỏ trong lòng chút nào, cuộc sống là chính mình trải qua, sao cô phải vì sự không hài lòng của kẻ khác mà làm bản thân buồn tủi chứ.
“Mẹ à, thời gian lâu như vậy, sao chưa có động tĩnh gì hết vậy?’’ Cố Kiến Nghiệp nghe vợ mình kêu rên từng đợt ở bên trong mà lòng tựa như đao cắt, chỉ hận chính mình không thể sinh con bằng không cũng có thể thay thế vợ chịu cái khổ này.
“Con đừng vội, sinh con chính là như vậy, mẹ thấy thai của Nhã Cầm khá tốt, sẽ không có việc gì đâu.” Trong lòng Miêu Thúy Hoa cũng nói thầm, bà đỡ đều đi vào hơn hai tiếng sao một chút động tĩnh đều không có vậy. Trong lòng bà cũng vội, chẳng qua nhìn dáng vẻ này của con trai cũng không tốt biểu hiện ra ngoài.
“Để mẹ đi vào nhìn xem có nơi nào cần giúp đỡ hay không.” Miêu Thúy Hoa chung quy cũng không kiềm chế được, ở bên ngoài cẩn thận rửa tay, nhấc mành thành một cái lỗ nhỏ chui đi vào, phòng ngừa bên ngoài gió thổi đến phòng sinh.