Thời buổi này, mỗi nhà đều là qua như thế, đứa lớn mang đứa nhỏ, không có đứa lớn giúp đỡ thì cõng trên người xuống đất tránh công điểm, cuộc sống nhà ai đều không thoải mái.

Vừa mới mở miệng nói chuyện là Triệu Thanh Thủy, cô ta lớn lên không xinh đẹp lắm, làn da hơi ngăm, mặt hình chữ điền, vuông vức, khổ người còn có chút to, nhìn thoáng qua chả khác gì trai tráng trong thôn.

Anh trai của Triệu Thanh Thủy là phó đội trưởng đội sản xuất, mơ ước vị trí đội trưởng thật lâu, ngầm có chút không đối phó với Miêu Thiết Ngưu. Miêu Thúy Hoa là em gái của Miêu Thiết Ngưu, lúc trước Cố Nhã Cầm có thể vào phòng bếp, ngoại trừ uy vọng của ông Cố ở trong thôn, còn có một bộ phận nguyên nhân lớn chính là Miêu Thiết Ngưu – người chú này giúp đỡ bên trong.

Triệu Thanh Thủy luôn luôn xem không vừa mắt những cô gái quyến rũ, thêm vào những suy tính ngầm, chỉ cần tìm được nhược điểm thì phải châm biến một phen Cố Nhã Cầm.

“Triệu Thanh Thủy, cô cũng là cô gái sắp gả người rồi, chẳng nhẽ về sau không tính sinh con hay gì. Hiện tại là trồng vội gặt vội, hộ nhà nào có dư nhân thủ tới trông trẻ chứ, lời cô vừa nói kia có bản lĩnh thì làm trò nói trước mặt người cả thôn đi, cũng không sợ bị nước miếng làm chết đuối sao.”

Hoàng Tú Hoa là vợ của Miêu Thiết Ngưu, tự nhiên cũng chính là mợ của Cố Nhã Cầm, bà và cô em chồng Miêu Thúy Hoa là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là người phụ nữ có tiếng lợi hại ở thôn Tiểu Phong, đối với Triệu Thanh Thủy loại cô gái nhỏ một chút đẳng cấp đều không có này, chẳng đặt ở trong mắt chút nào cả.

Cố Nhã Cầm cảm kích mà nhìn mợ, đôi mắt nhỏ kính nể kia càng làm lòng tự tin của Hoàng Tú Hoa bùng nổ, háy mắt với Cố Nhã Cầm, tỏ vẻ mọi thứ đều có bà lo.

Triệu Thanh Thủy lớn lên không đẹp, bởi vậy ở việc tìm đối tượng này đặc biệt gian nan, hiện tại đã 26, ở nông thôn đó chính là gái ế gả không ra, cố tình lòng dạ cô ta cao, đàn ông bình thường còn chướng mắt, bởi vậy vẫn luôn kéo dài tới hiện tại. Mấy năm nay theo tuổi càng lúc càng lớn, Triệu Thanh Thủy cũng kéo không nổi nữa, mặc dầu anh trai cô ta không để ý nhưng chị dâu cũng không muốn cô em chồng vẫn luôn ở tại trong nhà, hết cách nên Triệu Thanh Thủy đành tìm một người cùng thôn có nhiều sức lao động, hai bên đã đính hôn chỉ chờ ngày mùa qua đi liền kết hôn.

Tuy tuổi của Triệu Thanh Thủy lớn, lớn lên còn khó coi, được cái thân thể rắn chắc, còn có chỗ dựa là Triệu Thanh Sơn, chỉ cần yêu cầu không quá cao, vẫn là có người nguyện ý cưới.

Chuyện hôn sự này đã định ra nhưng Triệu Thanh Thủy không mấy hài lòng với người chồng tương lai kia, lúc nhìn đến Cố Nhã Cầm thì sự không hài lòng đạt đến đỉnh núi. Phải biết rằng năm đó Cố Kiến Nghiệp được bầu chọn thành người chồng tốt nhất trong lòng đại đa số các cô gái ở thôn Tiểu Phong, cố tình bị Cố Nhã Cầm con thỏ chuyên ăn cỏ gần hang này ngậm đi rồi.

Triệu Thanh Sơn không thích người nhà họ Miêu, chuyện Triệu Thanh Thủy có cảm tình với Cố Kiến Nghiệp cũng chỉ có thể gạt, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao cô hay tìm Cố Nhã Cầm phiền toái.

Sắc đẹp lầm người, không nhất định là nữ sắc, nam sắc có đôi khi cũng sẽ chọc phiền toái.

“Thím Miêu à, lời này của chị Thanh Thủy cũng không phải cố ý, đúng không chị Thanh Thủy.”

Lâm Ngọc Hồng một bên xắt rau lại đây hoà giải, cô giống với ông già nhà cô khéo đưa đẩy, mỗi lần Miêu Thiết Ngưu và Triệu Thanh Sơn có tranh chấp thì đều sẽ ra tới hoà giải, không giúp đỡ cả hai, lại không đắc tội hai bên, cố tình vì thủ đoạn làm việc khéo đưa đẩy, mọi người đều nhớ cái tốt của ông.
“Hừ.” Triệu Thanh Thủy hừ lạnh một tiếng, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Hoàng Tú Hoa nghe Lâm Ngọc Hồng mở miệng cũng không khó xử Triệu Thanh Thủy thêm, cười vỗ vào mu bàn tay Lâm Ngọc Hồng, “Thím Miêu biết cháu có lòng tốt, hiểu lý lẽ, đâu giống người nào đó.” Hoàng Tú Hoa cười nói lẫn theo lời sắc bén, làm Triệu Thanh Thủy tức đến nỗi sắc mặt xanh mét.

“Cũng không biết tương lai người nào có phúc khí có thể cưới cháu làm vợ, chẳng qua cũng không lo, Ngọc Hồng cháu dáng dấp tiêu chí, chỉ sợ đến lúc đó còn có phúc khí gả đến trong thành nữa đó.” Hoàng Tú Hoa nói giỡn với Lâm Ngọc Hồng, nâng cô lên đồng thời còn làm thấp đi Triệu Thanh Thủy.

Lại khôn khéo như thế nào cũng chỉ là một cô gái chưa gả chồng, Lâm Ngọc Hồng còn chưa học được mười phần mười bản lĩnh của cha cô, cúi đầu mắc cỡ đỏ mặt, chưa thấy được Triệu Thanh Thủy kia cũng ghen ghét lây sang cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play