Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ là những người duy nhất không chế nhạo nhà cô không có con trai nối dõi, vì dù sao thì gia đình chú hai của nhà họ Cố cũng không có con trai. Cũng vì vậy nên từ trước giờ Lâm Nguyệt Lượng rất thích chơi cùng hai anh em, sau khi được họ cứu khỏi con lợn rừng thì càng thích hơn.
Gương mặt Lâm Nguyệt Lượng bầu bĩnh, đôi mắt cũng tròn xoe, cái mũi tròn, miệng thì chúm chím. Tuy không phải rất xinh đẹp nhưng nhìn cũng ra dáng một cô bé đáng yêu. Mái tóc khô và hơi thưa thớt của cô được cột thành hai chùm nhỏ, trên người mặc áo bông nhỏ màu xanh có điểm hoa trắng trong rất hoạt bát đáng yêu.
"Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng, chị đến chơi với em hả."
Cố An An không có nhiều bạn. Dù sao cũng do cô còn quá nhỏ, không có nhiều bạn bè đồng trang lứa. Còn mấy đứa lớn tuổi hơn thì không muốn dẫn cô theo chơi.
Trước khi Cố Hướng Văn và Cố Hướng Võ chưa đi học thì còn tạm ổn. Bây giờ hai người đều đến trường, không có ai lải nhải bên tai làm cho Cố An An thấy hơi vắng vẻ.
Mỗi ngày ngoại trừ điều khiển mấy con gà mái đẻ trứng, hoặc thỉnh thoảng nói chuyện với Hắc Bàn và Hắc Nữu không biết chui từ lỗ nào ra thì không còn việc gì để làm nữa.
Nếu Lâm Nguyệt Lượng không tới tìm mình chơi thì không chừng cô đã trở nên mốc meo luôn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT