Trần Nga lẩm bẩm: "Bà già chết tiệt này, thật độc ác, người chết cũng lôi ra nói".
Vương Ngọc Thanh vẫn bình tĩnh, nói: "Một mình tôi cũng có thể đối phó với cả nhà bà, tôi còn trẻ, còn có thể làm việc cho đến khi bà và các con trai của bà xuống lỗ, còn mấy đứa cháu trai cháu gái của bà thì đứa nào cũng vô dụng, chẳng làm được trò trống gì..."
Đám con trai con dâu của Mao Xuân tức giận lắm, nhưng không dám ra mặt, chỉ đứng núp phía sau.
Vương Ngọc Thanh liếc nhìn họ, chế nhạo: "Nhìn con trai con dâu bà kìa, đứa nào cũng đứng sau lưng bà, để bà già cả như bà ra mặt che chắn, không giống bà nội tôi, bà ấy có thể yên tâm đứng sau lưng tôi, để tôi là đứa cháu này ra mặt thay bà..."
Mao Xuân nghiến răng, phòng tuyến bị phá vỡ một chút, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại: "Con trai con dâu tôi không giống cô, không phải loại chỉ biết chửi bới".
Vương Ngọc Thanh: "Bà nội tôi không giống bà, không phải loại già cả rồi mà vẫn đứng trước mặt một đám con cháu mà chửi bới, không có chút dáng vẻ của người già cả, bà nội tôi hiền lành, còn bà thì độc ác tàn nhẫn.”
Mao Xuân thấy mình đấu khẩu với cô ta không phân thắng bại, vậy thì bà ta phải bắt đầu chửi bới rồi, bà ta chửi bới là vô địch, trăm trận trăm thắng, có năng khiếu, có kinh nghiệm, vốn từ vựng của bà ta nhiều đến mức có thể chửi ba ngày không trùng lặp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT