Trên đường về, Vương Ngọc Thanh gặp nhiều người hơn, nhưng mọi người cũng không dám nói xấu trước mặt cô nữa, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô.
Lần ném đá đó khiến mọi người đều sợ cô, danh tiếng cũng vang xa, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ nhưng chuyện của cô đã lan truyền khắp đội sản xuất Ngưu Thỉ Loan.
Khi mọi người đi làm, ai cũng bàn tán về cô, thậm chí khi nghỉ ngơi giữa chừng còn có người bắt chước cô.
Viên Phương mất mặt, không ít người trêu chọc bà ta, khiến bà ta tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Vương Ngọc Thanh về đến nhà, kể lại chuyện chủ nhiệm đại đội từ chối đăng ký cho bà nội Kỷ, bà nội Kỷ cũng không nói gì mà chỉ chống gậy vào phòng sờ sờ thùng gạo, lại từ trên bàn đầu giường lấy di ảnh của ông nội Kỷ, nói: "Chúng ta nợ con bé, ông yên tâm, dù có chết đói, tôi cũng phải để cho con bé được ăn.”
Vương Ngọc Thanh ở ngoài cửa nghe thấy lời này thì mũi cay cay, cũng không nghĩ kỹ xem bà nói "nợ" là có ý gì, mà chỉ cảm động không thôi.
Cô trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ, xem ra muốn nằm thẳng cũng phải bốn năm nữa, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, dưỡng sức, ngày mai bắt đầu kiếm tiền!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play