Ánh mắt Vương Ngọc Thanh lạnh lùng: "Tôi cho dù ở nhà nấu cơm có nếm thì cũng không ném đồ đã ăn vào nồi, ghê tởm, tôi có chút tố chất này, hơn nữa đó cũng là người nhà, cái này của chúng ta là mang ra bán lấy tiền, là cho khách hàng ăn, sao cô có thể không chú ý vệ sinh như vậy."
Tào Hoan cười hì hì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chậc chậc, người thành phố đúng là khác, sạch sẽ làm dáng quá."
Nói xong, cô ta nhìn Vương Ngọc Thanh: "Chúng ta đều là người nông thôn, nông dân không ai cầu kỳ như cô."
Ngay từ đầu Vương Ngọc Thanh đã không có thiện cảm gì với Tào Hoan này, bình thường cũng thích gây chuyện, bây giờ càng ghét cay ghét đắng, cô nói: "Không phải nông dân không chú ý, mà là nông dân như cô đây không chú ý, cô đừng có làm nhục những người nông dân lương thiện có tố chất khác."
Nói xong, cô yêu cầu Tào Hoan múc cả nồi ốc lên tự mình ăn hết.
Tào Hoan mặc dù vừa bị mắng, nhưng tâm trạng lập tức tốt lên: "Cô chắc chứ?"
Vương Ngọc Thanh lại nói: "Tiền nồi ốc này, trừ vào tiền lương buổi tối của cô, hơn nữa, hôm nay công điểm của cô cũng bị hủy hết, ngoài ra một tuần cô không được phép đi bán ốc cùng mọi người."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT