Bà Hoàng mặc dù nghe thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng bà vẫn vỗ tay: "Lão nhị nhà họ Vương nói hay lắm, tôi đồng ý với lời cô ấy nói, ngày nào cũng khoe khoang cái gì chứ, không phải chỉ là một kế toán sao? Những người vì đất nước đánh đuổi quân xâm lược cũng chưa có khoe khoang như cô.”
Một nữ đồng chí trẻ tuổi nói: "Sao có thể so sánh được chứ? Như vậy là làm bẩn danh tiếng của những người anh hùng.”
Chủ nhiệm khu phố và chủ nhiệm nhà máy, khoa trưởng cũng đồng ý với lời đối phương nói.
Vương Ngọc Lan ôm bụng, cả người mất bình tĩnh.
Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông bên cạnh còn trông chờ cô con gái lớn mà họ tự hào nhất dạy dỗ con sói mắt trắng này một bài học, kết quả nửa ngày rồi mà không nói được mấy câu cao siêu?
Kỷ Học Ninh ở bên cạnh im lặng, nhưng ánh mắt lại kinh ngạc nhìn Vương Ngọc Thanh, hắn cảm thấy, cô không giống những người đàn bà bình thường nông cạn vô tri, cô có suy nghĩ, có chủ kiến riêng, hiểu biết, hiểu lẽ, cũng có cá tính riêng, dám phản kháng.
Vương Cường ở bên cạnh nói: "Cô nói ấm ức là ấm ức chuyện này à? Sao cô không nói đến chuyện cô muốn lấy sổ hộ khẩu đi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT