Sắc mặt Trương Thúy Hoa thay đổi, trong nháy mắt không cười nổi nữa: "Không cho sao? Làm người mà không biết điều thế à."
Vương Ngọc Thanh cười lạnh: "Làm người đừng có quá biết điều, vì người biết điều sẽ phải chịu thiệt."
Trương Thúy Hoa nhếch mép hừ: "Lời cô nói thật khó nghe, cô chịu thiệt gì chứ? Cô kiếm được hơn mười đồng còn không phải nhờ cái xe đạp của nhà tôi."
Vương Ngọc Thanh không khách khí đáp trả: "Đó là do xe đạp nhà bà dài tay, biết mò ốc à, hay biết xào ốc? Hay là biết rao hàng? Ai, xe đạp nhà bà thành tinh rồi, thế còn không mau báo cho nhà nước?"
Trương Thúy Hoa tức đến nỗi há miệng, hàm răng to bản nghiến chặt kêu lạch cạch.
Ngay lúc này, Đường Uyển thở hồng hộc chạy đến, cô ấy nhìn tình hình trước mắt, vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta về thôi, con còn phải vội đi họp nữa."
Trương Thúy Hoa vừa hay trút giận lên người cô ấy, hét lớn: "Cô xem cô giúp đỡ loại người nào này? Ngày nào cũng làm người tốt, người ta có biết ơn không."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play