Những người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao theo lời cô, đều cảm thấy Kỷ Lão Tứ không giống người nói dối.
Mẹ Lưu nghe xong thì nói với mọi người: “Mọi người đừng tin lời cô ta, họ nói con trai tôi mượn 37 cân lương thực của họ, có bản lĩnh thì đưa bằng chứng ra đi? Chỉ nói suông thôi.”
Vương Ngọc Thanh vẫn đứng trên ghế đẩu, cô nói lớn: “Tôi biết là các người sẽ không thừa nhận, cho nên, tôi cũng không yêu cầu mọi người tin, chỉ mong mọi người xem như trò vui, còn các người vô liêm sỉ không trả, thì tôi sẽ dùng cách vô liêm sỉ để đòi.”
Nói xong, cô nhảy xuống ghế đẩu, lại khiêng ghế đẩu đi vào nhà Lưu gia, trực tiếp đặt ghế đẩu ở chính giữa, phía sau là bàn thờ, trên tường còn treo ảnh lãnh tụ.
Cô ngồi lên đó, bắt chéo chân: “Bắt đầu từ hôm nay, trước mặt tổ tiên nhà anh, trước mặt lãnh tụ, ở đây ăn ở đây ngủ, tôi không sợ trời không sợ đất, lương tâm trong sạch.”
Lôi Dũng Hạ nhìn thấy dáng vẻ của Vương Ngọc Thanh, thì liền nói với Ngưu Trân Trân bên cạnh: “Lại còn trước mặt tổ tiên nhà họ Lưu, lại còn trước mặt lãnh tụ vĩ đại của chúng ta, tôi thấy chuyện này chắc là thật.”
Ngưu Trân Trân gật đầu: “Tôi cũng thấy chuyện này là thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT