Vương Ngọc Thanh không về thẳng đội mà đến cửa hàng bách hóa của xã, mua một đồng giấy gói, còn mua thêm hoa tiêu, quế, đại hồi, lá thơm.
Thời đại này ít người ăn những gia vị này, mà vùng của Vương Ngọc Thanh lại càng không sản xuất nhiều, mọi người ít thấy nên hầu như nhà nào cũng không có, thêm vào đó mọi người xào nấu rất đơn giản, cho thêm chút dầu vào món ăn đã là tốt lắm rồi, đừng nói đến những gia vị này đều dùng để nấu món mặn.
Vì ít người mua nên giá cũng rất rẻ, mỗi thứ một gói lớn cộng lại mới hết một đồng chín hào bốn xu, cũng không cần phiếu gia vị gì.
Cô còn cầm trong tay hai đồng, vốn định mua thêm rượu gạo hoặc rượu trắng, nhưng cần phiếu rượu, cô thấy hơi tiếc, vì thêm rượu vào không chỉ khử tanh mà còn làm cho ốc thơm ngon hơn.
Kỷ Học Ninh đi theo sau cô phụ trách xách đồ, cũng không nhiều lời hỏi cô, ngược lại hai nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa, một nam một nữ, sau khi cô đi rồi thì bàn tán.
Nhân viên bán hàng nam nói: "Thật là người tinh tế, ăn cơm còn mua những gia vị này, không biết còn tưởng nhà cô ta điều kiện tốt lắm, là người thành phố chứ."
Nhân viên bán hàng nữ vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Anh không biết cô ta à? Chính là Vương Ngọc Thanh, thiết hán tử, một mình đánh ba tên đàn ông Tào gia, còn chửi hai mẹ chồng nhà đó không ngóc lên nổi… Tôi còn nghe nói cô ta đến Kỷ gia là để câu cá ăn, cũng là người thích ăn, nhà chồng nghèo như vậy, nhưng cứ ăn thế thì chả mấy chốc phải cầm bát đi xin ăn mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT