Gió thổi nhẹ đến cực độ.
Bùi Tân Di nằm trên tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của A Ngụy. Vết thương cọ xát với lớp vải áo, vải áo lại cọ xát với nhau, đau đớn đến mức tê liệt, như thể vết thương đã ăn sâu vào xương sống nhô lên khi anh khom người. Mọi thứ – những vết thương, đêm tối không có sao – như hòa làm một thể.
Nghe thấy tiếng cười, A Ngụy hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cười gì vậy?”
Bùi Tân Di chỉ cười, má áp vào bên cổ anh, hơi thở nặng nề phả vào lớp mồ hôi trên da. Vai anh không thoải mái, hơi nhún nhẹ một chút.
Cô đan tay lại, ôm lấy xương quai xanh của anh, cười nói: “Em nhờ người tìm anh, bọn họ vừa thấy tiền thì mắt sáng rực. Có tiền sướng vậy sao?”
Bên cổ ẩm ướt, nhưng không phải mồ hôi. A Ngụy cảm nhận được, nhưng không vạch trần. Anh cười nhẹ theo, “Đúng vậy, có tiền là giỏi, có tiền thì được làm đại ca.”
“A Ngụy, anh có muốn làm đại ca không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play