“Sao hả? Vẫn muốn giữ bưu phẩm của người khác à? Không trả người ta sao?” Hồ Văn Tu không muốn để ý đến loại con gái lòng dạ dơ bẩn kia, anh ta nhìn về phía Lê Thừa Du, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Sau khi lời này phát ra, sắc mặt Lê Thừa Du vẫn không đẹp như cũ, có điều, cuối cùng đã trả
lại bưu phẩm trong tay cho Thịnh Ngọc Châu.
“Ngọc Châu, phải về rồi, sắc trời không còn sớm nữa, nếu không quay về máy kéo sẽ đi mất, đến lúc đó sợ là phải tự mình đi bộ về đó!” Lê Thừa Du mở miệng nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu. Để cô cách xa hai người này.
“Còn giấy chứng nhận thân phận của tôi.” Thịnh Ngọc Châu lục tìm trí nhớ của nguyên chủ, mới biết, vì cô khăng khăng đòi theo Lê Thừa Du xuống nông thôn, tự mình đăng ký, bị nhốt trong nhà, cuối cùng hình như đồ đạc là Lê Thừa Du giúp cô gói ghém mang theo thì phải?
“Tôi còn thứ gì khác ở chỗ anh không?” Không nghĩ ra được mình còn thứ gì khác đặt ở chỗ Lê Thừa Du hay không, Thịnh Ngọc Châu trực tiếp mở miệng hỏi.
“Không ngờ hiện tại còn có thanh niên trí thức không biết xấu hổ như vậy, trộm giấu đồ của con gái người ta, không biết việc này có tính là chơi lưu manh không nhỉ?” Tôn Ngọc Hổ âm dương quái khí mở miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT