Hiện giờ nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, Giang Quả Nhi đã không còn ôn hòa như trước, cũng
không thân thiết gọi cô một tiếng Ngọc Châu.
Cô ta chỉ đứng ở đó, giả vờ như không nhìn thấy bốn người. Mà người khác cũng hiểu được suy nghĩ của Giang Quả Nhi, dù sao vì chuyện “Chui rừng cây” bọn họ coi như đã trở mặt hoàn toàn.
Rất nhiều thanh niên trí thức từng có ấn tượng không tồi vì hình tượng Giang Quả Nhi xây dựng, sau khi thấy cô ta vừa đánh, vừa mắng chửi thô tục, đã dần dần xa cách, chỉ là nhìn mặt ngoài vẫn rất thân thiết.
Dù sao mọi người đều là người xa quê, còn phải sống cùng khu tập thể không biết đến bao giờ, điểm tốt là, ngày thường bọn họ không còn vì mấy lời của Giang Quả Nhi tùy ý chỉ trích Thịnh Ngọc Châu nữa, ngược lại cảm thấy, đều là chuyện nhỏ mà thôi.
“Chào cô, tôi tới bưu phẩm, tên Thịnh Ngọc Châu.” Thịnh Ngọc Châu cũng không thèm để ý
đến đám người Giang Quả Nhi, trực tiếp bước đến mở miệng nói với nhân viên bưu điện. Thịnh Ngọc Châu?
Nghe cái tên quen tai, nhân viên cúi đầu nhìn lướt qua sổ ghi chép của mình, ba chữ vừa viết xuống còn không phải là “Thịnh Ngọc Châu” sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT