Buổi chiều tan ca, Thịnh Ngọc Châu xách theo quạt cọ của mình, đi tìm Lục Dữ trước.
“Cô Tấm” nhà cô… À, không là tiên sinh Ốc Đồng vạn năng mới đúng. Thịnh Ngọc Châu đã vô thức ỷ lại vào anh rồi.
Có lẽ là vì sau khi xuyên sách, trời xa đất lạ, không nơi nương tựa, đột nhiên có người giúp cô, mà những người khác như Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du đều có thành kiến với mình, cô khó tránh khỏi sinh ra vài phần thân cận và ỷ lại vào Lục Dữ.
Đi một vòng lớn, mới phát hiện ra Lục Dữ đang đi về phía xa xôi nào đó, Thịnh Ngọc Châu cho rằng anh lại muốn lên núi.
Nhớ đến tin tức mình nghe được từ chỗ mấy cô gái trong thôn, hiện giờ Lục Dữ sống một mình, còn phải nuôi thêm một cậu em ngây thơ, có thể là vì mấy năm đó quá ác liệt, đầu óc bị thương, cho nên bây giờ mới non nớt như vậy…
Nghĩ tới đây, hình tượng “Mỹ: Cường: Thảm” càng lập thể hơn trong lòng Thịnh Ngọc Châu.
Lần này Thịnh Ngọc Châu đã trả nông cụ trước rồi, đương nhiên không chỉ mình cô, còn có cô gái nhỏ cách vách, hai người giúp đỡ lẫn nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play