“Thanh niên trí thức Lê, cậu muốn đi làm thì đi đi, tôi đâu nói không cho cậu đi.” Triệu Kiến Quốc biết dùng nụ cười hàm hậu thành thật mê hoặc người khác, giả vờ không nghe hiểu ý của Lê Thừa Du, vui vẻ nói câu tạm biệt với đối phương.
Thấy anh ta như vậy, Lê Thừa Du tức giận trợn trừng mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đồng chí Triệu Kiến Quốc, hành động của anh sẽ mang đến lời đồn đãi vớ vẩn cho nữ thanh niên trí thức trong khu tập thể của chúng tôi.”
Lê Thừa Du muốn hiên ngang lẫm liệt đuổi Triệu Kiến Quốc đi, trước mặt nhiều thanh niên trí thức như vậy, Triệu Kiến Quốc cũng không muốn tranh cãi với Lê Thừa Du, bèn nghe theo quay sang nói câu tạm biệt với Giang Quả Nhi.
Nhìn hành động ấy, trong lòng Lê Thừa Du càng không vui, anh ta quay đầu lại, dò hỏi Giang Quả Nhi: “Cô thân thiết với anh ta như vậy từ khi nào thế?”
Ngày hôm qua cố ý qua đây tặng Giang Quả Nhi hai quả đào. Hôm nay cố ý qua đây quan tâm, bị nhiều người chứng kiến như vậy, Lê Thừa Du vẫn tiếp tục duy trì được thái độ bình thường, cũng khó cho anh ta rồi.
A, phải nói là đã bắt đầu không duy trì được mới đúng, tâm trạng của anh ta đã hơi nóng
nảy vì ánh mắt khác thường của mọi người.
Thấy Lê Thừa Du mở miệng chất vấn mình, Giang Quả Nhi chẳng những không lo lắng,
ngược lại còn âm thầm thở nhẹ một hơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT