Thịnh Ngọc Châu không biết có phải người tên Triệu Kiến Quốc kia thật lòng coi trọng Giang Quả Nhi hay không, cũng không biết có phải Giang Quả Nhi đã phát hiện ra ý đồ của đối phương, nhưng vẫn giả vờ không phát hiện ra hay không, chỉ nghe thấy Giang Quả Nhi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu.”
Giang Quả Nhi không muốn nhận, nhưng Triệu Kiến Quốc đâu dễ dàng bị một câu nói nhẹ nhàng như vậy đánh bại, cho nên, anh ta mạnh mẽ để lại hai quả đào dại kia, sau đó chạy trốn như bay.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Triệu Kiến Quốc, Giang Quả Nhi trầm mặc vài giây, lại nhìn hai quả đào dại kia chín hồng kia, tự hỏi nên trả lại thế nào.

Khi ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn qua, sắc mặt Lê Thừa Du rất khó coi, vừa rồi Triệu Kiến Quốc qua đây tìm Giang Quả Nhi đã rất không bình thường rồi, còn cố ý qua tặng đào nữa?
Phát hiện ra ánh mắt Giang Quả Nhi nhìn hai quả đào dại kia chăm chú, Lê Thừa Du cảm thấy như có cái sừng sắp mọc lên trên đỉnh đầu mình.
“Quả… Đồng chí Giang.” Trước mặt nhiều người, Lê Thừa Du vẫn tương đối thu liễm, xưng hô rất bình thường, Quả Nhi gì đó đều lén lút gọi sau lưng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play