Thịnh Ngọc Châu không biết chuyện của cô gái nhỏ nào đó sau khi về nhà, bây giờ, cô chỉ muốn về nhà ăn cơm tối thôi.
Chỉ là, sau khi về đến khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu lại phát hiện ra, hình
như mọi người vẫn chưa nấu cơm… Hôm nay là ai phụ trách cơm nước? “Thịnh Ngọc Châu!”
Đột nhiên, một giọng nam đầy tức giận vang lên sau lưng.
Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện ra Lê Thừa Du đang nổi giận đùng đùng đi tới, chất vấn cô: “Cô nói đi, Quả… Đồng chí Giang bị thương, có phải do cô làm hay không?”
Thịnh Ngọc Châu nhìn Lê Thừa Du tới tìm mình hưng sư vấn tội, vẻ mặt kinh ngạc: “Đầu óc anh có vấn đề à?”
Cô mắng lại một câu theo bản năng, khiến cả khuôn mặt Lê Thừa Du đều đen ngòm, tức giận trừng mắt với cô.
“Lê Thừa Du, có phải đầu óc anh có vấn đề không? Hay là thiểu năng trí tuệ?” Thịnh Ngọc Châu vô cùng không khách sáo mắng lại, a, không, là trực tiếp mắng chửi, chỉ thẳng vào mũi mắng anh ta là kẻ ngu ngốc.
Thanh niên trí thức khác trong khu tập thể nghe thấy Thịnh Ngọc Châu mắng Lê Thừa Du đều há hốc mồm nhìn cô, ừm… Phải nói là quá khó tin, bây giờ Thịnh Ngọc Châu đã chuyển yêu thành hận với Lê Thừa Du rồi sao?
Trước đây Thịnh Ngọc Châu chỉ nhằm vào Giang Quả Nhi, bây giờ đã chuyển sang trực tiếp
mưa rền gió dữ với Lê Thừa Du rồi? Tất cả đều khiếp sợ…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT