“Đau.” Thịnh Ngọc Châu bị nắm chặt, có chút tức giận gạt tay anh ra, túm chặt như v, có phải định kéo đứt tay cô không?
Tay Lục Dữ lập tức rụt lại, nhưng vẫn quật cường nhấn mạnh: “Tôi không thích, không hề
thích nữ thanh niên trí thức tên Giang Quả Nhi kia! Bây giờ không, sau này càng không!”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc quật cường giải thích trước mắt mình, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ dò hỏi: “Vậy vừa rồi anh đứng bên đó làm gì? Hôm nay công việc của anh không ở bên này nhỉ?”
“Tôi…” Lục Dữ không muốn nói cho Thịnh Ngọc Châu biết việc mình đã làm, sợ ảnh hưởng ến hình tượng của mình trong lòng cô, sợ cô… Không thích mình…
“Anh thật sự không thích cô ta?” Thấy Lục Dữ không nói nên lời, Thịnh Ngọc Châu bước đến gần, đè thấp âm thanh, lại lần nữa dùng ngữ điệu chất vấn dò hỏi.
“Không thích.” Hiện giờ Lục Dữ càng chán ghét cô ả tên Giang Quả Nhi kia hơn, cảm thấy vừa rồi quá hời cho cô ta rồi, anh nên ra tay ác hơn mới đúng.
Bỏ đi, một khi đã như vậy, Thịnh Ngọc Châu quyết định đơn phương làm hòa. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Lục Dữ: “Mấy hôm trước, người làm giúp tôi ngoài ruộng, là anh đúng không?”
Là câu hỏi giống như nghi hoặc, nhưng có thể nghe ra được ngữ điệu khẳng định.
Con ngươi sâu thẳm của Lục Dữ nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt anh thay đổi, môi mím chặt tuồn ra một chữ “Ừ”. Không biết có phải vì nhìn chằm chằm vào đối phương quá lâu hay không, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ mình bị hoa mắt rồi, vậy mà cô lại nhìn thấy Lục Dữ hơi mất tự nhiên?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT