Nói xong, ba người mang theo hàng hóa còn thừa đi đến một quán ăn gần đó. Chủ quán là một đôi vợ chồng, Thịnh Ngọc Châu để ý thấy bàn ghế được lau dọn rất sạch sẽ, cũng không bắt bẻ gì, mở miệng kéo hai anh em Lục Dữ ngồi xuống, gọi cho mỗi người một bát hoành thánh lớn.
Suốt cả quá trình, Lục Dữ đều không biết nên nói gì cho phải, anh cứ cúi đầu xuống suy nghĩ đề tài để bắt chuyện. Còn Thịnh Ngọc Châu thì không đ ý đến anh, mà mải mê nói chuyện với Lục Thu Hạo.
“Ngọc Châu, xin lỗi em.” Cuối cùng, Lục Dữ vẫn mở miệng xin lỗi, vẻ mặt hơi thấp thỏm, không biết phải làm sao, khoảnh khắc ấy khuôn mặt anh tuấn sắc bén trông đánh thương như chú cún nhỏ vậy.
“Ừ, được rồi.” Tuy rằng không biết lấy đâu ra tự tin, nhưng trong lòng Thịnh Ngọc Châu vẫn cho rằng, hiện tại tiên sinh Ốc Đồng là thiếu niên khốn khổ vừa vào thành phố, cần chủ nhà cô tận tình giúp đỡ.
Ăn xong, thấy Thịnh Ngọc Châu đứng dậy xoay người đi, nhất thời Lục Dữ vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh bật thốt lên một câu theo bản năng: “Đi đâu thế?”
“Quay lại bán quần áo!” Sao mới hơn một tháng không gặp nhau, Lục Dữ đã ngốc như vậy rồi nhỉ?
Lục Dữ nhớ rõ, Thịnh Ngọc Châu có thói quen ngủ trưa, anh nhìn sắc trời, giữa trưa ánh mặt trời nóng bỏng, anh không muốn Thịnh Ngọc Châu vất vả như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT