Nghe giọng trưởng thôn vô cùng tức giận, nhưng ông ấy có thể không tức giận sao? Lúc nào cũng xảy ra chuyện, ông ấy là trưởng thôn còn phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ông ấy là người hầu của bọn họ sao?
“Trưởng thôn, ông nói phải lắm.” Lê Thừa Du không hề cảm thấy trưởng thôn đang mắng mình, cho rằng ông ấy mắng đám thanh niên trí thức kia, anh ta vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Quanh nhà trưởng thôn còn rất nhiều hộ gia đình, khi trông thấy thanh niên trí thức Lê khập khiễng đi về phía bên này, bọn họ đền ra ngoài hóng chuyện, trong ánh mắt tò mò mang theo vẻ khinh thường và ghét bỏ.
Sau đó, nghe được tiếng khóc sướt mướt của thanh niên trí thức Lê, à, hóa ra là đám thanh niên trí thức kia lại gây chuyện, còn chia bè chia cánh, muốn phá hoại tình đoàn kết sao?
Trong ánh mắt tò mò, còn có tiếng chỉ trỏ thảo luận: “Xem đi, tôi đã nói rồi mà, đám thanh niên trí thức kia chẳng phải người tốt đẹp gì.”
“Thanh niên trí thức Lê là bạn trai của cô ả xấu xa kia, ai biết thanh niên trí thức Lê có làm sai chuyện gì hay không? Nếu không làm sai chuyện gì, sao hơn hai mươi thanh niên trí thức chỉ nhằm vào anh ta, mà không nhằm vào người khác?”
Đối với câu “Luận tội người bị hại” này, thôn dân khác nghe xong đều líu lưỡi, nhưng mà… Hình như không phải không có khả năng này nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT