Trong hai ngày Thịnh Ngọc Châu tới tháng kia, Lục Dữ chăm sóc cô rất khá, sợ Thịnh Ngọc Châu bị lạnh, anh còn cố ý làm một cái túi chườm ấm cho cô đắp lên bụng, cũng không cho cô động tay vào việc gì, cứ như chăm sóc búp bê bằng sứ vậy.
Ban đầu Lục Thu Hạo vẫn chưa biết, còn định kéo Thịnh Ngọc Châu đi rửa rau cùng mình. Sau đó bị Lục Dữ nghiêm mặt ngăn lại, cũng nói cho Lục Thu Hạo biết, hôm nay Thịnh Ngọc Châu không thoải mái.
Lục Thu Hạo vừa nghe thấy thế, vội vàng quan tâm: “Chị Ngọc Châu mệt à? Vậy phải nghỉ ngơi nhiều vào, phải uống thuốc nữa.”
Sau đó cậu ấy lại hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Chị Ngọc Châu đã uống thuốc chưa? Đừng chê đắng không uống.”
Cậu nghiêm túc như ông cụ non, cầm lấy rổ rau trong tay Thịnh Ngọc Châu: “Chị Ngọc Châu
ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, để A Hạo rửa là được rồi.”
Sau khi nói xong, thấy Thịnh Ngọc Châu vẫn đứng tại chỗ, cậu lại kéo Thịnh Ngọc Châu ngồi xuống ghế. Chị ấy cứ nghỉ ngơi là được, A Hạo lợi hại như vậy, chút việc cỏn con này cứ để A Hạo làm. Biểu cảm kiêu ngạo kia khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy buồn cười không thôi.
“A Hạo, chị Ngọc Châu không sao……” Khi nói ra lời này, cô còn trừng mắt lườm Lục Dữ bên cạnh một cái. Người đàn ông chỉ biết nói hươu nói vượn này, cô yếu ớt như vậy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT