Trong lòng Lục Dữ thầm mắng bản thân một câu, cuối cùng đôi tay vụng về kia vẫn không nhịn được vươn tới lau nước mắt thay Thịnh Ngọc Châu.
Bàn tay kia bị Thịnh Ngọc Châu gạt xuống, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm phồng lên, tròng mắt đen lúng liếng lườm Lục Dữ một cái, giọng nói hờn dỗi giống như làm nũng: “Ai biết anh có nghĩ thế không, hừ! Còn lâu tôi mới khóc.”
Cô gái bướng bỉnh đã không còn đau khổ như vừa rồi, vẻ kiêu ngạo hồn nhiên đã quay trở lại, Lục Dữ thấy vậy trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, không đau khổ nữa là tốt rồi, dáng vẻ sinh cơ bừng bừng này vẫn đẹp hơn.
“Ừ, chỉ vì ban nãy gió thổi hơi lớn, vài hạt cát bay vào mắt mà thôi.” Lục Dữ nghiêm túc hùa theo.
“Đi thôi, về khu tập thể thanh niên trí thức.” Thịnh Ngọc Châu đã nói chuyện với trưởng thôn rồi, tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại khu tập thể thanh niên trí thức chịu khinh bỉ nữa, buổi trưa và buổi chiều mỗi ngày ăn cơm xong cô còn phải đi từ nhà Lục Dữ về khu tập thể, quá xa, quá mệt mỏi.
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang định hỏi Lục Dữ đã chuẩn bị xong phòng cho cô chưa, có điều nhớ tới Lục Thu Hạo nói bọn họ vừa dọn dẹp, chắc không sao đâu, đợi cô dọn qua đó rồi lại quét tước cũng chưa muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT