Thịnh Ngọc Châu buồn rầu nhíu mi, khuôn mặt thanh tú có chút ủ dột, giống như thật sự lo lắng tương lai Lục Dữ sẽ không lấy được vợ.
Qua mấy câu này, Lục Dữ đã hiểu ra ý đồ của Thịnh Ngọc Châu. Câu “Chúng ta ở bên nhau
đi” Thịnh Ngọc Châu vừa nói, căn bản không phải vì thích anh, mà vì lời đồn đãi vớ vẩn
trong thôn, hai người có thể thuận lý thành chương, có thể quang minh chính đại tiếp xúc với nhau.
Con ngươi sâu thẳm của Lục Dữ nheo lại, không trả lời câu hỏi vừa rồi của Thịnh Ngọc Châu, mà hỏi lại một câu: “Nếu ở bên nhau, người trong thôn sẽ nói này nói nọ, em không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Thịnh Ngọc Châu cô làm việc, có bao giờ phải xem sắc mặt người khác? Chỉ cần bản thân vui vẻ, tất cả đều không thành vấn đề.
“Được, vậy chúng ta ở bên nhau đi.” Lục Dữ nhìn kỳ ngộ xuất hiện trước mắt mình, quyến rũ mình mau bắt lấy nó, cô gái trong lòng xinh đẹp kiều diễm như sao trời chủ động tỏ tình với anh, sao Lục Dữ có thể nhẫn tâm từ chối?
Anh biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này, tương lai khả năng sẽ không còn cơ hội nắm lấy tay cô ấy.
Giọng nói khàn khàn hơi tối nghĩa khi nói ra câu này lại vô cùng trầm ổn, mắt rũ xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt đê tiện của anh lúc này, chỉ là… Chỉ là một lần không áp chế
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT