Ngô Tú Mẫn dĩ nhiên không muốn con trai chịu khổ, có thể thuận lợi ghim dịch là tốt nhất. Cô ta lại hỏi: “Cô ghim kim thật sự không đau?”

“Không đau, chờ lát cô hỏi Tiểu Chí sẽ biết.” Ôn Nhiên lấy khay từ trong tay Lý Hồng Tinh qua. Lý Hồng Tinh cũng rất phối hợp đưa cho cô, chờ đợi cô bị xấu mặt.

Chỉ thấy Ôn Nhiên chuẩn bị bông y tế và băng dính y tế đâu vào đấy. Cô còn tìm một hộp thuốc rỗng để dự phòng.

Khẽ bẻ cổ tay một hai cái.

Ôn Nhiên không chút luống cuống, tìm được tĩnh mạch thích hợp để truyền dịch trên chân Tiểu Chí,

Sau khi dùng bông y tế nhẹ nhàng khử khuẩn.

Lúc bông y tế vừa mới tiếp xúc vào da thịt của Tiểu Chí, cậu bé đột nhiên lùi về sau, ôm lấy Ngô Tú Mẫn “oa oa” khóc lớn.

Hạ Cận Ngôn nhíu mày, Nguyễn Linh cũng đổ mồ hôi.

Những người khác có người lắc đầu, có người khinh thường, lại có người chờ cô xấu mặt.

Ôn Nhiên dừng lại, cầm chân Tiểu Chí hỏi: “Đau không?”

Tiểu Chí lắc đầu.

Ôn Nhiên lại hỏi: “Vậy sao em lại khóc?”

Tiểu Chí: “...”

Tiểu Chí cũng không biết vì sao mình lại khóc, bị cô hỏi liền ngây người ra, nhìn về phía mẹ Ngô Tú Mẫn.

Ngô Tú Mẫn trấn an cậu bé: “Chúng ta là nam tử hán, tương lai còn phải làm đại anh hùng giống như ba, không thể động cái đã khóc được!”

Tiểu Chí méo miệng, nhưng vẫn sụt sịt muốn khóc.

Ôn Nhiên lấy băng gạc ra: “Nếu nói đau, ghim kim không đau bằng việc bị cột băng gạc, giống như vậy...”

Cô cột lên cổ chân Tiểu Chí, Tiểu Chí cũng không khóc.

Kỳ thực Tiểu Chí không phải sợ đau, mà là có tâm lý sợ kim tiêm.

Sau khi cô hiểu rõ, bèn tìm cách phân tán sự chú ý của Tiểu Chí.

Cô chỉ vào cái chai bên trên, nói: “Em xem cái kia có chảy nước không, nhìn kĩ 3 giây nhé.”

Tiểu Chí đâu biết ba giây là bao nhiêu, chỉ nghe lời ngước mắt nhìn lên trên.

Ôn Nhiên tranh thủ thời gian này nhanh chóng tiêm vào tĩnh mạch cậu bé.

Đến thời gian kêu đau Tiểu Chí cũng không có, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau.

Khi cô tháo băng gạc ra, cậu bé mới biết đã ghim kim xong.

Cô lại dùng hộp thuốc trống để cố định lại không cho chân cậu bé đạp lung tung.

Toàn bộ quá trình có thể dùng ba chữ “ổn”: “chuẩn”: “nhanh” để hình dung.

Ngô Tú Mẫn buột miệng kêu lên: “Đồng chí y tá, cô thật lợi hại. Tiểu Chí nhà chúng tôi còn không kêu đau!”

Ôn Nhiên mỉm cười: “Cũng phải cảm ơn chị đã tin tưởng.”

“Chủ yếu là do kĩ thuật cô tốt.” Ngô Tú Mẫn còn nói thêm một câu: “Tốt hơn nhiều một vài y tá tự xưng là có kinh nghiệm.”

Các y tá vốn còn chờ để chế giễu cô giờ mặt đỏ bừng lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trái tim treo lơ lửng của Nguyễn Linh cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô ấy cũng rất tự hào.

Phải biết rằng Ôn Nhiên đang cố gắng cứu những y tá như bọn họ thoát khỏi cái nhìn kiêu căng của những y tá tốt nghiệp trường y được tuyển chọn vào cùng đợt.

Rất nhiều y tá lần đầu tiên nhìn thấy biện pháp ghim kim đặc biệt như vậy, rất tán thưởng.

Đúng lúc này, y tá trực cùng Lý Hồng Tinh đã dẫn y tá trưởng tới.

Y tá trưởng còn tưởng là trường hợp gì không khống chế được, không ngờ tới hiện trường lại thấy một mảnh an tĩnh.

Bà ấy liếc nhìn Lý Hồng Tinh một đang khoa trương nói. Lý Hồng Tinh thấy Tiểu Chí không khóc cũng không làm loạn, thuận lời truyền dịch cũng thấy choáng váng.

Vốn dĩ chẳng có gì lớn lao, nhưng cô ta lại vô duyên vô cớ làm thành náo nhiệt như vậy.

Sau khi y tá trưởng tìm hình tình hình từ những người ở đây, đã gọi tất cả những y tá vào trong phòng răn dạy vài câu, còn xử phạt cả Lý Hồng Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play