“Sao lại phiền chứ, tôi vui còn không kịp.” Ban đầu Lục Mỹ Cầm còn tưởng con gà này là tặng cho bọn họ, khiếp sợ vội vàng nghĩ cách từ chối.

Giết gà, hầm gà là chuyên môn của bà, động tác xử lý vô cùng nhanh nhẹn.

Ôn Nhiên vẫn như cũ không hiểu.

Nói về tay nghề, đại sư phó làm càng ngon hơn.

Nói về khoảng cách, đại sư phó cũng gần nhà quản đốc nhất.

Hơn nữa theo như cô biết, nhà quản đốc đãi khách cũng thường mời đại sư phó tới nhà nấu ăn.

Cô không tìm ra manh mối, chỉ có thể nói chuyện với cô giáo Lưu để tìm chút dấu vết.

Cô giáo Lưu nói vô cùng cẩn thận, nhưng cô vẫn tìm được một sơ hở trong đó, cảm thấy có liên quan tới đối tượng giới thiệu.

Nhưng người ta không nói rõ, cô cũng không tiện từ chối.

Đang định hỏi thăm, cô giáo Lưu đột nhiên đứng lên: “Ai da tôi quên mất, lão Ngụy nói đêm nay ông ấy tự mình xuống bếp. Gà này cho hai mẹ con bà ăn, tôi đi về trước.”

“Cô giáo Lưu, sắp hầm xong rồi, cô có thể mang về cùng ăn với quản đốc.” Lục Mỹ Cầm mở nắp nồi, mùi hương tỏa ra bốn phía.

Cô giáo Lưu xua xua tay: “Không được, nhất định không được. Lão Ngụy sẽ cho là tôi chê bai tay nghề của ông ấy, hai người thay tôi ăn cũng được vậy!”

Lục Mỹ Cầm: “...”

Cô giáo Lưu mau chóng rời đi dưới sự ngạc nhiên của Lục Mỹ Cầm, không chừa lại cho bọn họ bất kì con đường sống nào.

Ôn Nhiên đã có thể kết thuận gà này vốn muốn tặng cho bọn họ.

Cô giáo Lưu ngay từ đầu đã không định ăn cái này, nên mới mau chóng tìm cớ rời đi.

Lục Mỹ Cầm cũng nhìn ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hai chúng ta ăn đi!”

Ôn Nhiên: “...”

Ôn Nhiên thật sự ăn không yên ổn. Cô vẫn cảm thấy mình ăn không cẩn thận sẽ nuốt trúng gì đó.

Hai vợ chồng quản đốc đột nhiên tốt một cách khó hiểu khiến cô không thể không nghĩ nhiều. Rốt cuộc là đối tượng kiểu gì mà có thể khiến bọn họ dốc hết sức lực như vậy?

Cô ăn hai miếng rồi nói: “Mẹ, mặc kệ hai vợ chồng quản đốc vì lí do gì mà giúp đỡ chúng ta, chúng ta vẫn nên nói lời cảm ơn, mẹ thấy có đúng không?”

“Con nói đúng, mẹ cũng nghĩ vậy.” Lục Mỹ Cầm càng hiểu rõ của cho là của nợ hơn cô: “Mẹ định ngày mai đi mua một ít trái cây, nhưng dù có là gì cũng không quý giá bằng thứ người ta đưa.”

Ôn Nhiên gật đầu, lại ăn thêm một miếng thịt.

Mùi vị thịt khá ngon, nhưng chưa đủ lửa, không đủ mềm.

Cô vốn đã gầy, cũng không sợ mập lên, buổi tối trước khi đi ngủ còn ăn một thanh chocolate.

Mùi vị chocolate độc đáo càng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Trong mơ cô lại thấy Thẩm Nam Chinh.

Thẩm Nam Chinh lúc gần, lúc lại xa cô.

Vậy nên buổi sáng khi tỉnh dậy, cô có hơi hoảng hốt.

Cô nghĩ, nhất định cô đã bị giấc mơ ảnh hưởng quá nhiều.

Tối hôm qua Thẩm Nam Chinh cũng mơ thấy cô, buổi sáng còn dành thời gian gọi điện cho cô giáo Lưu.

Cô giáo Lưu là người khôn khéo, chưa đợi anh lên tiếng đã nói: “Nam Chinh, việc con nhờ dì làm cứ yên tâm, gà đã đưa cho Lục sư phó hầm. Nếu không dì tranh thủ rèn sắt khi còn nóng đi tìm Lục sư phó tâm sự chuyện hôn sự?”

“Không vội, buổi chiều con qua một chuyến.” Trong lòng Thẩm Nam Chinh đã có ý định, sẽ vờ như ngẫu nhiên gặp được cô trong xưởng quần áo của người nhà,

Cô giáo Lưu: “...”

Cô giáo Lưu cúp điện thoại, có chút buồn cười. Vậy mà bảo là không vội, tặng gà còn chưa nói, bây giờ đã trực tiếp tặng người tới cửa. Thế giới của người trẻ tuổi, bà ấy thật sự không hiểu được!

Nhưng bà ấy vẫn tranh thủ chuẩn bị, dù sao cũng không thể làm trễ việc của con trai thủ trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play