“Không đưa. Có bản lĩnh các người tự đi tìm quản đốc cạo trạng đi!” Ôn Nhiên lái xe đạp rời đi.

Tống Kiến Thiết biết quản đốc sẽ không đứng về phía ông ta, lập tức mất đi khí thế ban đầu. Bà Tống đuổi theo không kịp Ôn Nhiên, bị té ngã trên đất.

Tống Kiến Thiết đi qua đỡ bà ta, lại bị bà ta tát cho một cái “Bốp”: “Mày là đồ vô dụng. Đây cũng do cô ta mua, kia cũng do cô ta mua, có đồ nào là do mày mua! Mấy năm nay tiền của mày tiêu ở chỗ nào vậy?”

Tống Kiến Thiết vô cùng ủy khuất: “Tiền của con một nửa là gởi về quê, một nửa là cho chú hai. Muốn sống tốt, chỗ nào không phải mất tiền chứ!”

“Đừng nói những thứ vô dụng đó với tao. Tao ở trong thôn chưa bao giờ phải tức giận như vậy. Ở trong thành phố tức muốn chết!” Mấy năm nay bà Tống sống tốt hơn những người khác trong thôn do số tiền trợ cấp mà Tống Kiến Thiết gửi về hàng tháng, nên luôn rất tự tin. Con thứ ba cũng biết ý dỗ dành bà ta, không dám chọc cho ba tà nổi giận.

Trước giờ bà ta luôn đắn đo mẹ con Lục Mỹ Cầm, nhưng đắn đo thế nào cũng không ngờ được con trai mình lại hèn nhát như vậy!

Càng nghĩ càng tức giận, bà ta nói thêm: “Mày là con trai tao, là anh cả trong nhà. Cho tao tiền dưỡng già, giúp đỡ cho anh em là mày đúng rồi, mày còn ủy khuất cái gì nữa!”

Tống Kiến Thiết biết dù có nói thêm cũng không nói lại bà ta. Ông ta nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn lên tiếng thúc giục: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta mau ra nhà ga, không sẽ trễ chuyến xe lửa!”

“Nhanh như vậy đã muốn đuổi tao đi, mày là cái thằng bất hiếu!” Bà Tống khó chịu, nhìn ông ta kiểu gì cũng không vừa mắt!

Thấy Ôn Nhiên đạp xe đạp đi xa, bà ta có chút choáng váng!

Bà ta lại đặt mông ngồi lên mặt đất, chỉ vào Tống Kiến Thiết mắng chửi mà không bận tâm tới mặt mũi của ông ta.

Tống Kiến Thiết không có cách nào, chỉ đành dùng sức kéo bà ta lên: “Mẹ, xin mẹ chừa cho con chút mặt mũi! Mẹ làm vậy sau này sao con còn có thể sống được ở trong xưởng! Con không sống được ở trong xưởng, cuộc sống của mẹ có thể tốt được sao?”

Thứ bà Tống để tâm nhất chính là cuộc sống của mình có tốt hay không.

Bèn phủi phủi đất trên mông, nói: “Vậy mày mau đi tìm chiếc xe đạp cho tao. Không có xe đạp tao không đi!”

Tống Kiến Thiết: “...”

Tống Kiến Thiết không có cách nào lấy nó, chỉ đành đi mượn xe đạp.

Những chuyện vay tiền, mượn đồ này trước giờ ông ta chưa từng phải làm.

Không ngờ mới ngày đầu tiên ly hôn đã phải dính líu tới chứ “mượn” này!

Thể diện ông ta giờ phút này đã bị ném trên mặt đất, bị người dùng chân đạp lên.

Sau khi tiễn bà đi, ông ta cảm thấy tinh thần mình trống rỗng.

Xin nghỉ nửa ngày tới khi quay về nhà lại không tìm thấy tiền riêng đâu,

Thứ Lục Mỹ Cầm đem đi đều là đồ vật, ông ta chắc chắn vị trí giấu tiền riêng của ông ta vẫn còn nguyên.

Nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không tìm thấy.

Nghĩ tới Ôn Hinh còn đang ở nông thôn chờ ông ta gửi tiền, ông ta lại thấy sầu, một hơi tu ừng ực hết nửa bình rượu.

Lúc này, Ôn Nhiên đã dành trọn toàn lực cho công việc. Nỗ lực học tập, nỗ lực dung hòa với hoàn cảnh mới.

Bệnh viện địa phương như này vĩnh viễn không thiếu người, đặc biệt là bệnh viện lớn nhất khu vực, bệnh viện Thành Đông.

Y học vẫn chưa phát triển nhiều, chỉ có mấy loại thuốc thông dụng cũng là mấy loại thuốc cực kì dễ nhớ.

Tìm được quy luật, làm ít công nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play