Tống Kiến Thiết trợn mắt nhìn bà: “Bà ngay cả lòng đồng cảm và hiếu thảo cơ bản nhất cũng không có, bà chính là người đàn bà chanh chua!”

Lục Mỹ Cầm lại theo thói quen chống nạnh: “Ông ăn trong chén nhìn trong nồi, lấy con gái ruột ra chịu tội thay, đúng là tôi không sinh được con trai, ông cũng không cần cay nghiệt chúng tôi như thế, có ai lòng dạ ác độc như ông...”

Tống Kiến Thiết: “...”

Hai người nói đến giận dữ rồi lại cãi vã.

Quản đốc Ngụy liếc nhìn Ôn Nhiên đứng sau lưng Lục Mỹ Cầm, có chút thương hại cô.

Nhìn phản ứng này của cô, có lẽ đã quen với việc ba mẹ cãi vã.

Gõ bàn một cái nói: “Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chứng nhận này mà viết ra, đóng dấu lên, đến cục dân chính lấy chứng nhận ly hôn, xem như không còn đường cứu vãn! Nghĩ cho con gái chưa kết hôn, hai người không thể hòa hợp sao?”

“Không thể hòa hợp!”

Quản đốc Ngụy nhìn về phía Ôn Nhiên, không ngờ Ôn Nhiên lại lên tiếng trước.

Ôn Nhiên lễ phép đứng ra: “Quản đốc Ngụy, không phải mỗi cuộc hôn nhân đều có thể hòa hợp. Mặc dù trên người mẹ cháu không có vết thương, nhưng về tinh thần lại phải chịu đựng ba cháu hành hạ mỗi ngày.

Ở trong mắt mọi người ông ta là một người hiền lành, nhưng khi tổn thương mẹ cháu lại không hề mềm lòng. Nếu không phải cháu thi vào bệnh viện, đã bị ông ta đưa về nông thôn thay Ôn Hinh.

Cháu cũng không phải có ý kiến gì với chuyện về nông thôn, về nông nhân tiếp nhận giáo dục lại từ bần nông và trung nông là chuyện tốt, chỉ là ba cháu thực quá đáng, thậm chí còn muốn Ôn Hinh làm công việc thay thế cháu.

Mẹ con cháu không phải người gỗ không có cảm xúc, ông ta làm như vậy cháu cũng sẽ thương tâm khổ sở, mẹ cháu lại càng đau khổ hơn. Nhiều năm như vậy cháu và mẹ cháu còn không bằng một người ngoài, lại còn phải chịu đựng bà nội chửi mắng, bà nội ngày ngày bắt hai người họ ly hôn, để ba cháu tìm người trẻ tuổi khác sinh con trai. Đã như vậy, hòa hợp cũng không có ý nghĩa.”

...

Quản đốc Ngụy cuối cùng hiểu vì sao Thẩm Nam Chinh nhờ ông ấy lấy việc Ôn Hinh về nông thôn làm điển hình, thì ra là sợ nàng dâu nhỏ phải về nông thôn.

Chủ nhiệm Phó và hai trưởng khoa trố mắt nghẹn họng.

Lần đầu tiên bọn họ thấy con cái ủng hộ ba mẹ ly hôn.

Thật ra Ôn Nhiên muốn dùng từ “bạo lực lạnh” để hình dung quan hệ giữa ba mẹ cơ, nhưng sợ bọn họ nghe không hiểu.

Trên thực tế, Tống Kiến Thiết rất giỏi dùng bạo lực lạnh.

Tống Kiến Thiết biết Ôn Nhiên hy vọng hai người bọn họ hai người, nhưng nghe cô nói ra trước công chúng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.

“Ôn Nhiên, con đừng ở đây nói bậy!”

“Con nói là sự thật, không phải ba muốn ly hôn sao, con là giúp ba mau chóng ly hôn mà thôi.” Ôn Nhiên miệng mồm lanh lợi, lối suy nghĩ cũng rất rõ ràng.

Mặt Tống Kiến Thiết trong nháy mắt tối sầm.

Lục Mỹ Cầm cũng nói: “Con gái tôi nói không sai, vừa rồi tôi đã nói với các vị lãnh đạo rồi, xin lãnh đạo phê chuẩn cho.”

Quản đốc Ngụy hít sâu một hơi.

Bề ngoài Ôn Nhiên chính là một con thỏ nhỏ vô hại, không ngờ móng vuốt lại sắc bén như vậy.

Nhưng phối với Nam Chinh con sói lớn bề ngoài lãnh khốc, bên trong ấm áp, hẳn là sẽ rất thú vị.

Ông ấy nghĩ đến lời nhắn nhủ của Thẩm Nam Chinh, không lập tức phê chuẩn, mà trước tiên hỏi: “Tổ trưởng Tống, sau khi ly hôn ông định phân chia tài sản như thế nào, vấn đề chỗ ở của Lục sư phó sẽ giải quyết thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play