Tôi sợ đến mức tim suýt chút thì ngừng đập!

Sau đó nhanh chóng chộp lấy tờ giấy chẩn đoán trước anh ấy và giấu sau lưng.

May quá! Nếu để Trần Tỉ Việt phát hiện đứa trẻ là của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ lập tức ép tôi bỏ nó. 

- Trần Tỉ Việt, anh làm gì thế? Tử cung của phụ nữ là…chuyện riêng tư! Anh có thể tùy ý xem được sao?

- Nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi có thai rồi…9 tuần! Làm sao? Anh muốn cười nhạo vì tôi ăn cơm trước kẻng sao?

Tôi ngẩng cao đầu, rồi trừng mắt nhìn anh ấy.

Lý không đúng nhưng khí thế lại hơn. 

Mấy kỹ năng diễn xuất siêu nhập vai mà tôi đã luyện từ lâu trước mặt ba, giờ đây đã phát huy tác dụng rồi.

Trần Tỉ Việt nhìn tôi chằm chằm mấy giây, dường như không nhận ra điều gì bất thường.

Nhưng khi hai chữ “chín tuần” vừa thốt ra, biểu cảm của anh ấy lại lập tức trở nên lạnh lùng hơn vài phần. 

Rõ ràng thời gian không khớp với đêm tôi đưa anh ấy về nhà.

Anh ấy đột nhiên hỏi:

- Đứa trẻ này là của thằng bạn trai sáu múi đó à?

Tôi lo lắng rồi khẽ đáp:

- Đúng vậy…

- Hắn không biết sao?

- Cần gì phải để anh ấy biết chứ?

Tôi giả vờ không quan tâm.

- Gọi điện thoại cho hắn đi.

Mặt của Trần Tỉ Việt không biểu cảm lên tiếng:

- Bảo hắn đến đây, ngay bây giờ. 

- … 

Người đó vốn chẳng tồn tại, thì sao có thể đến được chứ!

Tôi cắn răng rồi nói dối:

- Anh ấy chặn tôi rồi.

- Chặn rồi?

Trần Tỉ Việt lặp lại hai chữ này một cách lạnh lẽo, giọng điệu mang theo cảm giác áp lực như một cơn bão sắp ập đến.

- Trang Vũ Miên, bình thường không phải em rất hung hăng, rất biết lên tiếng lắm sao? Bây giờ bị đàn ông đá, bị bắt nạt lại ra vẻ yếu đuối đến vậy?

Anh ấy vừa chế giễu vừa hỏi dò, giống như thể bản thân đang rất tức giận. 

Đợi đã, anh ấy dựa vào đâu mà tức giận chứ?

Dù có là kẻ thù không đội trời chung, nhưng lúc này mà còn chế nhạo tôi thì quá là vô đạo đức rồi, không phải sao?

Tôi tức đến mức cắn môi dưới, phản bác lại:

- Không phải tôi bị đá, mà là tôi đá anh ấy đấy!

Trần Tỉ Việt cười khẩy:

- Ồ? Vậy sao em lại khóc?

- Tôi …tôi khóc vì vui quá không được à!

Trần Tỉ Việt không nói gì nữa.

Tôi cứ tưởng rằng anh ấy xem xong kịch vui rồi sẽ cười và bỏ đi.

Không ngờ, sau một lúc im lặng anh ấy lại lên tiếng thêm lần nữa:

- Vậy đứa trẻ này em định làm sao?

Tôi gần như thốt lên ngay lập tức:

- Tôi sẽ giữ lại đứa trẻ. 

Thực ra, khi nghe điện thoại của mẹ mặc dù tôi cãi nhau với bà và cũng đã tuyệt vọng khóc lóc rồi. nhưng trong lòng tôi lại chẳng hề thấy bất ngờ, thậm chí có cảm giác mãnh liệt như thể mình đã đoán trước được điều này.

Nếu lần này tôi không bỏ đứa trẻ rồi về nhà kết hôn, mẹ thật sự sẽ không cần tôi nữa vì tôi chẳng còn giá trị gì với bà cả.

Người không bao giờ được yêu, cuối cùng luôn trở nên lý trí đến đáng sợ.

Đứa trẻ này…có lẽ sẽ là người thân duy nhất của tôi sau này.

- Giữ lại sao?

Trần Tỉ Việt hừ một tiếng, giọng nói không che giấu nổi sự mỉa mai:

- Trang Vũ Miên, em thích thằng cha sáu múi đó đến vậy sao? Đến mức phải giữ lại đứa con của hắn?

- Sao tôi không nhận ra em lại là kiểu người yêu bất chấp nhỉ?

Nhìn xem, anh ấy chỉ muốn nhìn tôi làm trò hề thôi.

Tên khốn nạn này!

Tôi không muốn để anh ấy thấy được khoảnh khắc yếu đuối của mình, liền quay mặt đi không thèm nhìn anh ấy nữa và đứng dậy rồi bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play