Đúng là sức mạnh của cốt truyện chân nhân

Bởi vì cho dù tôi học khác lớp, khác dãy, khác kí túc, khác cả đường đi

Với cái danh nam phụ, cuối cùng tôi vẫn gặp nữ chính

Tỉ như hiện giờ, trời quang mây tạnh, vừa bước chân vào cửa lớp đã đụng phải một quý cô xinh đẹp

Mang vòng hào quang sáng chói, nữ chính Tri Như Nguyệt

Gặp tại lớp của mình làm tôi rất bất ngờ, biết được cô và Duy là bạn thanh mai trúc mã càng bất ngờ hơn

Trong phần mô tả nhiệm vụ đâu có cái này?

À, khoan

...Mô tả nhiệm vụ cũng đâu có nói vì sao tôi chết đâu

Dường như cũng vì đến chơi với Duy, cũng một phần để giám sát tôi, cho nên hầu như giờ ra chơi nào cũng thấy bóng dáng nữ chính ngay trước mặt

Bùm một cái, sau vài lần đi chơi chung cùng tán gẫu, chúng tôi thành bộ ba bạn thân. Ngộ nghĩnh chưa, quá trình quá dài cho nên tôi xin gạch bỏ

Dần dần tôi càng hiểu thêm một chút về hệ thống của mình. Nếu bạn không hỏi điều gì, hệ thống sẽ không mở miệng lên tiếng, cảm xúc chỉ có thể phán đoán qua ánh mắt, khuôn mặt lạnh lùng ranh ma của cậu ta chính xác là mặt liệt, vì tôi đã thử chọc lét cậu ta, kết quả

"HaHaHa ...kí chủ ...haha...xin dừng lại..."

Tôi muốn lật bàn

Cái thể loại gì mà chỉ hé miệng một chút cùng ánh mắt ươn ướt lại có thể cười đến sảng khoái như thế? Thậm chí một cái nhếch môi cũng chẳng có

Tôi từng hỏi mọi người xung quanh về cách chữa bệnh mặt liệt

"Theo như kinh nghiệm đọc truyện của nữ thần ta đây, cơ mặt chỉ thay đổi đa dạng khi lên giường...khụ...chắc chắn là thế, còn rất phong phú hơn những biểu cảm hàng ngày" - Lấy ngón giữa đẩy nhẹ gọng kính không tồn tại trên sống mũi mình, Như Nguyệt mỉm cười tự tin nói

"Tôi từng đặt cậu ta nằm lên giường rồi, kết quả cậu ta ngoại trừ tròn mắt ngạc nhiên ,sau đó nhắm mắt lại ngủ ,thì chẳng còn biểu hiện gì nữa" - Tôi thành thật trả lời, ôm cậu ấy thực sự rất mềm, lại còn ấm, nhờ thế mà tôi ngủ rất ngon sau những ngày làm quen với tiếng ngáy cùng mùi hôi

"Chàng trai, hình như cậu hiểu nhầm cái gì đó thì phải" - Như Nguyệt co rút khóe miệng, đáng thương nhìn tôi - "Không ngờ cậu còn ngây thơ đến thế"

"Sao em không dẫn cậu ấy đến bệnh viện?" - Trần Quốc ngồi bên cạnh nữ chính, nhẹ nhàng xoa đầu em trai mình, hỏi

"...em không thể" Đến cậu ấy đang yên lặng ,bình tĩnh ngồi trên đùi tôi nghe các người đưa lời khuyên từ lúc bắt đầu đến giờ, các người cũng không nhìn thấy, dẫn cậu ta đến bệnh viện về thần kinh mặt, không khéo họ đưa nhầm tôi vào khu thần kinh não bộ mất

"Ừm...theo như tôi biết thì :  Các dây thần kinh mặt (còn gọi là dây thần kinh sọ não thứ 7) mang thông tin từ não đến các cơ bắp ở mặt. Khi dây thần kinh này bị hư hỏng, cơ mặt sẽ hoạt động không bình thường, một bên mặt sẽ bị lệch. Các nguyên nhân chủ yếu gây nên vấn đề này là bại não, nhiễm trùng não, chấn thương não hoặc ung thư, bệnh liệt Bell. Một cơn đột quỵ cũng có thể gây ra liệt cơ mặt nhưng trong trường hợp này, các dây thần kinh chính không gửi được các tín hiệu chính xác đến não bộ..."

 

 

"Được rồi Duy, nhưng cậu không cần vừa ra vẻ mặt khuyên giảng tận tình vừa cầm điện thoại lên đọc đâu, cảm ơn"

Giơ tay mệt mỏi xoa hai bên thái dương, trực tiếp lơ đi ánh mắt đáng thương vì lòng tốt bị chối từ của cậu, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề

"À phải rồi, ngày mai chính là ngày nhà giáo Việt Nam, trường sẽ cho nghỉ chứ?"

"Có, và học sinh nội trú được về nhà một ngày" 

Thấy tôi không hỏi gì nữa, Trần Quốc bắt đầu quay sang bàn với Như Nguyệt về kế hoạch mà trường phân cho họ sắp xếp, hai người họ rất hợp ý nhau, chắc vì thế mà nảy sinh tình cảm

Tôi đã bảo rồi mà! Làm gì có chuyện chỉ vì thấy nữ chính học thứ hai lớp dưới mình mà nảy sinh hứng thú rồi yêu cơ chứ, quá vi diệu

Ngày mai được nghỉ, về ngôi nhà đó, chắc mình có thể làm việc gì đó để gia tăng tình cảm của cha nam chính đối với đứa con nam phụ của mình. Ông ta làm trong thương trường, chắc mình có thể nhờ hệ thống xâm nhập vào công ty ông ta, nếu tìm được gì thì biết đâu mình lại có thể nhờ hệ thống hóa giải giúp? Sau đó bảo là mình làm, từ đó ông ta sẽ có thiện cảm với mình hơn! Tuy nghe quá vô lại, nhưng trừ cách này, IQ mình không đủ cao như nam chính để nghĩ suy thêm gì sâu xa hơn được nữa

Được rồi, quyết định vậy đi

"Tôi trông cậy vào cậu cả đấy, hệ thống của tôi"

Vô lại ôm chặt lấy cái eo nhỏ dẻo dai của người đang ngồi trên đùi mình, tôi mỉm cười thủ thỉ vào tai cậu

Cơ thể cậu hình như vì động tác của tôi mà có chút giật mình, qua một lúc lâu, cậu chậm rãi gật đầu

Tôi chìm dần trong sự háo hức của chính mình, tự tưởng tượng tương lai tươi đẹp của mình. Gia đình nam phụ không còn làm khó gì cậu nữa, nam chính hạnh phúc với nữ chính, bản thân thì bình thường yên ổn sống sót mà tạo dựng tương lai của mình. Sau đó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trực tiếp xuyên đến thế giới mình mong muốn, có gia đình yêu thương mình,có nhà, có xe, công việc ổn định, ăn sung mặc sướng cho đến già, về phần công ty cùng hệ thống, liền là từ nay không có liên hệ gì nữa...

Không có liên hệ gì nữa...

"..."

Sao cũng được

Đắm mình trong suy nghĩ, tôi không hề nhận thấy được tiếng trống trường đã vang lên tự lúc nào, lại càng không nhận thấy được ánh mắt khác thường của Duy 

Đến cuối ngày, bốn chúng tôi tụ tập lại một chỗ tám chuyện như thường lệ, lúc này nữ chính Như Nguyệt đang thao thao bất tuyệt kể về một truyện đam cô vừa đọc, về tiếng sét ái tình, có duyên gặp gỡ, cuối cùng phịch nhau

"Cho nên tôi nói này, hai người có thích nhau không?"

"Ừm, tôi có thích Quân" - Duy mỉm cười gật đầu

"Phụt"

Ngụm nước chưa kịp nuốt xuống đã nhanh chóng tống khứ ra ngoài không khí, phun lên khoảng không trước mặt, khuôn mặt tôi hoang mang, nhăn nhó đến dị dạng, hỏi lớn

"Khụ...HẢ?"

Trần Quốc lo lắng tiến lại gần, vuốt lưng em trai đang ho sặc sụa của mình

"Tao biết ship thuyền hai chúng mày là điều đúng đắn mà" - Cặp mắt nữ chính phát sáng một màu đen tối, háo hức vỗ mạnh bàn hùng hồn nói

Duy đưa chiếc khăn giấy qua cho tôi lau miệng, mỉm cười nói với nữ chính

"Nhưng tôi cũng thích Như Nguyệt"

"Phụt"

Lần này đến phiên nữ chính bị sặc đồ ăn

Trần Quốc im lặng vài giây, lên tiếng dịch nghĩa cho mọi người

"Ý cậu là thích kiểu bạn bè đúng chứ?"

"Ừm ừm, đúng đấy" - Duy gật mạnh đầu, đáp lại

Tai cậu chợt đỏ dần, hai ngón tay xoay vòng quanh nhau, bối rối nói

"Thật ra thì...tôi thích Duy hơn"

Cả ba người: "..."

Nếu không nghe nhầm thì người cậu ta vừa bảo tên Duy đi

"Duy rất đẹp trai, lại còn tốt bụng, tôi yêu cậu ta lắm" - Giọng Duy nói rõ to, hùng hồn tuyên bố - "Tôi yêu bản thân lắm!"

Một thanh niên tự luyến sâu sắc cho hay

[Tiểu kịch trường:

"Tôi yêu bản thân lắm!" - Duy said

2

Tôi nghe thấy tiếng vỡ thuyền đâu đây 

"Thuyền còn chưa có giặc đánh đã tự chìm" - Như Nguyệt co rút khóe miệng khoác áo phao lên người

"Tôi biết thể nào cậu ta cũng thuộc dạng tự công tự thụ mà, không lên thuyền này quả là sáng suốt" - Hệ thống gật gù, ra vẻ thâm sâu ta biết hết rồi đáp

"Tôi nhớ người ship thuyền này đầu tiên là cậu đi..."]

----

Vì nam chính còn một số việc phải giải quyết, cho nên chỉ mình tôi đi đến nơi gọi là "nhà" kia

Dù ngồi lì ở trong phòng, địch bất động, ta bất động, thế nhưng cách một bức tường tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng bàn tán bên kia

"Thằng đấy về rồi"

"Ôi trời, đã nuôi được mười lăm năm rồi, sao mẹ của nó không nuôi nó luôn đi nhỉ?"

"Đúng là thứ ăn bám, đúng không mợ?"

Được rồi, nếu không nhầm thì đây chính là giọng của chị em họ nam phụ đi

Cùng ở ké ăn bám người ta, nói ra không nhột à? Không lẽ chỉ cần tiếp xúc nói hùa và thân với chủ gia đình thì ăn bám cũng chuyển thành một cách đường hoàng chính chính?

Bố khinh!

Chờ đi, tôi sắp biến cái mối quan hệ nát bét này tốt đẹp hơn rồi đây

Tựa lưng vào tường, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước mặt

"Ừm..hệ thống này, 100% là sẽ kết nối được đúng chứ?"

"Vâng"

"Nó đã 99% được hai chục phút rồi, không bị hỏng gì đó chứ?"

Hệ thống liếc nhìn, im lặng dúi điện thoại vào tay tôi

"Ngoan, chơi đi"

Cậu tưởng tôi con nít ba tuổi đấy à?

Ngay đúng lúc tôi chuẩn bị ném luôn chiếc điện thoại cậu đưa, màn hình lúc này đã kết nối xong, một dãy những con chữ cùng số màu xanh chạy lướt qua, tiếng đánh bàn phím của hệ thống vang lên không ngừng, gần như chẳng nhìn rõ được tay cậu nữa. Ngắm ánh mắt nghiêm túc của cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, tôi hiểu ý ngoan ngoãn chờ đợi, thanh âm kim giây tích tắc vang, một đống not human code di chuyển xung quanh khiến não tôi đau nhức, thứ này xem chừng còn rối rắm hơn cả teencode. 

"Kí chủ, công ty của cha nam phụ có vấn đề"

"Ồ, xong rồi à, tốt hay xấu?"

"Tôi không nghĩ giết người là một việc tốt đâu"

...

Nà ní ?

Sau một lúc tiêu hóa được vấn đề, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn về hướng cậu chỉ trên màn hình

Đó là một đoạn video được camera giám sát trong căn phòng nào đó quay lại, có vẻ đã bị người nào đó xóa đi

Trong video chính là một người cao lớn trùm kín mũ cùng một ông lão mặc vest chỉnh tề, có vẻ như đang đe dọa, người kia đưa đến một tờ giấy đến, ông lão run rẩy kí tên. Sau khi đã xem xét kĩ càng trên tờ giấy, người nọ lập tức đánh ngất lão, nắm lấy đôi tay ông giơ lên con dao sắc nhọn, đâm mạnh xuống, dọn dẹp hiện trường xong xuôi, hung thủ chạy biến ra khỏi văn phòng. Một lúc sau, một thanh niên trông có vẻ gần ba mươi chạy vào, hối hả đến bên cạnh cái xác

Video vào lúc này liền tắt, có vẻ hung thủ đã xóa nó đi

"Sao cậu có thể phục hồi lại nó?" - Tôi ngỡ ngàng nhìn hệ thống, lên tiếng hỏi

"... Magic" - Hệ thống nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, đáp

"..."

Ok, fine

Tôi tua đi tua lại đoạn video thêm vài lần nữa, nhìn thật kĩ, tôi nhờ hệ thống phóng to hình ảnh đến hết cở, làm rõ hình ảnh hơn. Người nọ có thể bắt ép chủ tịch của mình, tức là người trong công ty hoặc gia đình, vì người ngoài nếu làm thế cũng chẳng có lợi ích gì cho họ cả, tờ giấy kia thế nhưng quan trọng đến thế, có thể là di chúc hoặc kí kết gì đấy, trong trường hợp này có vẻ di chúc sẽ có lí hơn, vì nếu không nhầm thì nếu chủ tịch muốn kí kết hợp đồng gì đó thì không thể tự bản thân quyết định được, còn phải tham khảo ý kiến của những người phía dưới. Nếu đúng thật là di chúc, có thể loại bỏ tình nghi là những người trong công ty, vả lại khi chết cái miệng ông ta mở to như thế, chứng tỏ la rất lớn, chưa kể cả lúc hung thủ đe dọa ông, thế nhưng chẳng ai phát hiện, có lẽ là ngày cả công ty được nghỉ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái xác của ông lão xem xem có để lại dấu hiệu ám chỉ gì không, nhưng có cố căng mắt ra cũng chỉ thấy ông ta nằm yên một chỗ với con dao cắm sâu trong lồng ngực, bèn quay sang soi trang phục hung thủ

Một chiếc hoodie đen không biết hiệu, chiếc khẩu trang y tế đen, quần thun đen không xác định được nhãn hiệu, đôi Vans cổ cao 

Hình như đôi giày này tôi có thấy ở đâu đó...à, trên ba cái web bán hàng online, hàng fake cũng cở gần hai mươi triệu. 

Rich kid

Đi giết người còn mang giày hàng hiệu! Thứ không biết tôn trọng tiền bạc! Bố còn chưa có được một đôi converse fake nữa đây

Hung thủ che từ đầu tới chân, không thể xác định được giới tính, tuổi tác lẫn đặc điểm nhận dạng. Nhưng có thể tạm đặt giả thuyết là người thân của nạn nhân

Lúc này hung thủ đã rời khỏi hiện trường, đúng năm phút sau, người đàn ông trung niên kia hối hả chạy đến bên cạnh cái xác, lúc này tôi cho dừng video lại, nhìn thật kĩ người đàn ông kia, ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm thứ mang trên chân ông

Đấy, Vans cổ cao, lại thêm một người không biết tôn trọng tiền bạc

Khoan, Vans cổ cao...đôi này giống y hệt đôi khi nãy!

"Hệ thống! Làm rõ mặt người này cho tôi!"

Một bên mặt không góc chết của người kia hiện rõ dần, với một nốt ruồi đen nhỏ phía dưới tai, sống mũi cao thẳng tắp, cặp mắt phượng sắc xảo, nam chính tuổi 30

Người này thế nhưng giống nam chính đến gần hết! Chỉ trừ đi nốt ruồi phía dưới ráy tai

Có khi nào...

Tiếng còi xe đột nhiên vang lên trước cổng nhà, người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài bốn mươi bước vào nhà

Gương mặt nghiêm nghị cùng trưởng thành, mang theo nét thâm trầm của một người trong giới thương nhân, nốt ruồi phía dưới ráy tai thoắt ẩn thoắt hiện theo từng bước đi của ông

"Hung...hung thủ!"

Tôi bất ngờ, hoảng hốt thốt lên

Ngay sau khi nhận ra mình đã vô tình nói điều gì, tôi đã cảm thấy được sâu sắc vẻ ngạc nhiên cùng tàn ác của mọi người trong căn nhà này đối với mình

Sau đó, không có sau đó

Khi bạn đứng giữa ổ hung thủ, la lớn một tiếng "Ngươi chính là thủ phạm" bạn lại không thể ngầu lòi nói ra chân tướng và cách thức thực hiện vụ án, bắt giam hung thủ vào tù. Thực tế chính là tôi còn chưa kịp nói thêm gì đã bị một đám người xông đến đánh cho không ra hình ra dạng, ngay lập tức bắt trói dán kín miệng vào trong cốp xe, chở đến căn nhà gỗ chỗ hoang vắng nào đó. Châm một chút dầu và lửa, đám cháy liền như con mãnh thú cắn nuốt lấy căn nhà tôi đang bị nhốt

Đây chính là thứ gọi là quyền lực của chỉ số nhọ 50%

Người kia khóa chặt cánh cửa từ bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng xe khởi động, xa dần rồi bật tăm. Hệ thống lúc này mới chịu cởi trói cho tôi

Giựt mạnh lấy miếng băng dính dán miệng tôi ra, tôi cảm thấy như mỏ mình chắc đang sưng đỏ lên như cá trê rồi, cơn đau nhức khắp người dồn dập xông thẳng vào đại não khiến tôi không đủ sức thốt ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ứa nước mắt trân trối nhìn cậu ta

"Lúc nãy...sao..."

"Đây là thế giới hiện đại, tôi lại không thể bị ai nhìn thấy, nếu đột nhiên có thứ gì đó trong không khí vô tình đánh cậu, cậu có sợ hãi và nghĩ rằng nó là ma không? Như thế mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nữa"

Nói cũng có lí, tôi vô lực tựa cả thân mình vào thanh cột phía sau để cậu cởi trói, nhìn đến đám cháy đang dần mở rộng diện tích với vận tốc chóng mặt, vài mảnh vụn gỗ từ phía trên lắc rắc rơi xuống mái tóc đen mềm của cậu, càng ngày càng nhiều. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, một thanh cột đang bao phủ bởi ngọn lửa đỏ, rời khỏi vị trí của nó

Đồng tử tôi co rút, không kịp nghĩ ngợi gì, tôi lấy hết sức dùng cả thân người đẩy cậu ra xa, thanh gỗ to dày rơi xuống trên lưng tôi, vừa đau vừa bỏng, giống như đang đắm mình trên giàn lửa thiêu, da thịt phía sau lưng tỏa ra mùi khen khét, kích thích từng dây thần kinh yếu ớt của tôi đến tê dại

Cậu nhanh chóng chạy đến, nhẹ nhàng đẩy xà gỗ to dày cháy rụi ra khỏi người tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc cùng hoang mang

"Kí chủ không cần làm vậy, dù sao thực thể này của hệ thống cũng sẽ không bị thương"

À, tôi không kịp nghĩ đến điều ấy, tôi chỉ làm theo cảm tính của mình

Nhưng, cho dù tôi có biết rõ ràng cậu sẽ không chết

"Tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn cậu gặp nguy hiểm được"

Chắc có lẽ, do tôi đã xem cậu là bạn của mình rồi

3

"Hệ thống, lại đây"

1

Tôi mệt mỏi dựa vào thành tường, mỉm cười gọi cậu đến

Đám cháy đã dần nuốt trọn căn nhà, giữa làn khói đen đặc, tôi vẫn có thể thấy được hình bóng mình đang dần hiện lên trong đôi mắt cậu, thảm hại và đáng thương

"Kí chủ xin hãy cố lên chút nữa, xe cứu thương sẽ đến ngay...."

Nhìn vẻ mặt tuy chẳng thể biểu tình được một chút cảm xúc gì, nhưng cặp ngọc đen long lanh kia đang rung động, tràn ngập sự lo lắng dành cho tôi. Tôi phì cười, vuốt lại đầu tóc bị rối của hệ thống, kéo nhẹ mặt cậu lại gần, tôi tựa trán mình vào trán cậu, sự ấm áp chân thật kia làm tôi quên mất bản chất của người trước mặt. Dưới cặp mắt to tròn kinh ngạc kia, tôi lấy tay quệt đi vết bụi dính trên gò má hệ thống, mỉm cười hỏi tên cậu

"Hắc Tử"

"Hắc Tử, tiểu  quỷ đen tối, tên thật hay"

Tầm mắt tôi nhanh chóng chìm dần vào bóng tối ngay sau khi ăn trọn cú đấm của đối phương

Mùi thuốc sát trùng quẩn quanh trong không khí, thứ dạng cầu bao lấy miệng và mũi của tôi, truyền đến từng đợt không khí khiến tôi hít thở không ngừng, ánh mắt mông lung nhìn cậu ở bên cạnh những người mặc đồ xanh lá dính đầy máu, cảm nhận sự ấm áp trên bàn tay mềm mại kia

"Sống sót, nhiệm vụ của kí chủ ở đây đã hoàn thành, xin hãy chuẩn bị.

Linh hồn nguyên chủ, hoàn thành

Quá trình thoát xác, tiến hành trong 3 giây nữa

3

2

1"

Tôi nhắm đôi mắt mình lại

"Sóng não đang biến đổi!"

"Nhịp tim của bệnh nhân đang hạ xuống...tắt rồi"

Tôi đứng bên cạnh hệ thống, nhìn xuống thân xác đã từng là của mình bị các vị bác sĩ vây lại xung quanh, cơ thể kia giật nãy lên theo từng đợt

Tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc này bên ngoài hàng ghế chờ đang có Duy, Như Nguyệt, Trần Quốc, lão già kia cùng bà mẹ nam phụ đã lâu không gặp

"Ông tại sao có thể vô trách nhiệm như thế? Nó là con trai ông đấy!"

Mẹ nam phụ tiến đến đối diện người đàn ông kia, tuy lời lẽ mang đầy khiển trách, nhưng giọng nói lại bình thản, vô tâm đến nỗi không nghe thấy được một chút thương xót gì từ bà ta

"Nó tự đi đến chỗ hoang vắng, tự gặp tai nạn, là tự bản thân gây ra, tại sao tôi còn phải chi trả tiền viện phí cho nó? Để nó tự mà trả"

Phả làn khói thuốc ra ngoài , ông đáp

Trần Quốc bên cạnh nhíu mày nhìn cha mình, có chút ngỡ ngàng, nhiều hơn chính là thất vọng

"Quá trình dung hợp hoàn tất"

"Cạch" 

Tiếng cửa phòng phẩu thuật mở ra, các y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh mà Trần Quân đang nằm trên đó ra ngoài, ông bác sĩ từ từ bước ra, mỉm cười nói

"Chúc mừng, phẫu thuật thành công, bệnh nhân không lâu sau sẽ tỉnh, tuy có thể ảnh hưởng chút đến trí nhớ vì sóng não trong quá trình phẫu thuật đột nhiên rối loạn, song vẫn sống như người bình thường, khi bệnh nhân tỉnh dậy các vị có thể đến thăm cậu ta"

Cả hai người kia đột nhiên trầm mặc nhìn vị bác sĩ, không lên tiếng, chỉ duy ba người Trần Quốc Như Nguyệt cùng Duy là mừng rỡ cảm ơn bác sĩ, nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Trần Quân

"Hệ thống, sau khi nam phụ tỉnh dậy, sẽ lại bị giết đúng không?"

Hệ thống im lặng không đáp lời, chỉ hướng mắt về phía cửa bệnh viện

Tôi nhìn theo nơi cậu hướng đến, lập tức trông thấy những thanh niên vận đồng phục áo xanh sao vàng chạy đến, đứng trước mặt cha mẹ nam phụ, bảo

"Ông bà có phải là Trần Anh Vũ cùng Triệu Chi?"

"Phải, anh cảnh sát, có chuyện gì à?"

"Chúng tôi nghi ngờ hai người liên quan đến một vụ án mười sáu năm về trước tại công ty xxx, mời hai người đi cùng với chúng tôi"

Sắc mặt của hai người dần sa sầm, không tình nguyện đi theo 

Tôi mừng rỡ quay đầu sang toan hỏi cậu, bỗng nghe giọng nói của cậu ôn tồn vang lên, nhẹ nhàng mà thản nhiên, nhưng vào tai tôi lại như tiếng sét đánh giữ trời quang mây tạnh

"Kí chủ đã hoàn thành ở thế giới thứ nhất, nhiệm vụ thứ hai đã được nhận, dịch chuyển bắt đầu"

Wait, what?

Còn nữa hả?!

----

Là một fan trung thành của thể loại xuyên không, tôi sau vài giây phút than khóc, đã nhanh chóng vực dậy tinh thần đối mặt với hiện thực

Vì tương lai, vì thế giới! Ta anh dũng hy sinh

"Chào mừng kí chủ trở lại không gian, số điểm hiện tại của kí chủ là---"

"Bỏ qua đi, nói cho tôi chi tiết thế giới tiếp theo"

Tôi ngắt ngang lời Hắc Tử, xung quanh vẫn là những ô vuông tượng trưng cho màn hình, bốn bề tối, gần như vô định, tuy nhiên đã có vài màn ảnh đã sáng lên tượng trưng cho nhiệm vụ hoàn thành, nó đang chiếu lại những sự kiện trong thế giới đầu tiên, từ quá trình tôi đốt trường cho đến nhiệm vụ cuối cùng ở thế giới đó. Thông tin truyện cũng đã hiển thị đầy đủ trên tờ giấy tôi nhận được lúc ban đầu, mặc dù vậy tôi cũng chả muốn đọc nó, bởi tôi đã nắm rất rõ từng chi tiết của nó rồi, thế sao phải đọc lại thứ mình đã biết?

"Vì kí chủ đã có trong tay Chi Tiết Cốt Truyện cho nên đến thế giới thứ hai này, nó sẽ cung cấp sơ lược thông tin. Cho phép tôi đọc:

Tên truyện: [Người Yêu Tôi Là Tội Phạm]

Tác giả: Thích Buff Nam Phụ

Thể loại: Tình yêu, Boyxgirl, hành động SM

Tóm Tắt

Nữ chính tên Như, vì cô nghĩ trong xã hội này yêu rất khó nếu chỉ để lại ấn tượng phai mờ. Nhân dịp lễ Valentine, cô đến gặp bạn Quý thanh mai trúc mã lớn hơn một tuổi của mình, lăn giường, biết được cậu cũng yêu mình, lại tiếp tục lăn giường, bắt cậu lập lời thề chờ mình lớn, lăn giường lần nữa

Ngày hôm sau cô đi báo cảnh sát, kiện anh tội hãm hiếp trẻ vị thành niên

...Thứ súc vật

"Đợi em"

Nam chính vào trong nhà lao, nhớ như in lời cô nói trước khi báo cảnh sát. Cai ngục quản lí khu của nam chính là nam phụ, tên Lâm

Có hứng thú với sự thâm tình và ngây thơ của nam chính, nam phụ tiếp cận hắn, SM

Nam chính đi tắm, nam phụ SM

Nam chính đi ăn, nam phụ vẫn SM

Thậm chí  sau khi nam chính bị trĩ cũng vẫn tiếp tục SM

"...no comment"

Dần dần nam phụ yêu say đắm nam chính

Sau khi ra khỏi tù, vì ghi hận trong lòng, nam chính giết chết nam phụ, bỏ trốn khỏi Việt Nam với nữ chính

Không một ai hay biết đến tình cảm của nam phụ (trừ độc giả và tác giả) cứ như thế, nam phụ đến chết vẫn một lòng yêu nam chính, nam chính vui vẻ sống hạnh phúc với nữ chính

The end"

Giọng cậu vang lên, thấp cao trầm ấm, rõ ràng và bình tĩnh với khuôn mặt lạnh liệt của mình

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chốc, hỏi

"Tôi có thể giết nữ chính không?"

"Không"

"Tch....tiếc thế"

Chậc lưỡi, là một người nằm trong, tôi hiểu cảm giác của nam phụ khi phải yêu đơn phương, đến tận lúc chết dù biết người mình yêu hận mình sâu đậm, vẫn mỉm cười, một lòng hướng theo người ấy. Mặc dù tôi chưa yêu ai, song cứ nghĩ tới lại thấy thật đau khổ

Được rồi, trừ bỏ những từ mô tả sở thích SM bất chấp của nam phụ ra thì có lẽ tôi sẽ nghĩ như thế

Cốt truyện thật khó nhằn

Có một điểm đáng khen ở đây là tên tác giả đã thể hiện đúng tính cách của nó, buff sức mạnh nam phụ lên từ kẻ nằm dưới thành người nằm trên, rất đáng khen ngợi

Nhưng cái đống máu chó này thật sự nuốt không trôi

Trước mắt sáng lên, màn hình lần nữa hiện lên diện mạo của ba người. Từ trái sang: Phán quan già khọm, giám ngục nam tinh nghịch hoạt bát, tù nhân với đôi mắt trũng sâu vô hồn

"Nhiệm vụ chính của kí chủ lần này là ngăn không cho nam phụ chết"

"Tức là tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, miễn không cho nam phụ chết đúng chứ?" - Xoa cằm trầm tư, tôi hỏi

"Vâng"

"Thế tôi giết nữ chính được chứ?"

"Không" - khuôn mặt vẫn lạnh lùng, tuy nhiên tôi thấy rõ đáy mắt cậu vừa loé lên một tia bất lực cùng chút ý cười

"Có được ship nam phụ x nam chính không?"

Cậu im lặng, khép mắt lại quay đi

Rốt cuộc là được hay không?

Tôi thở dài khuỵ vai xuống, đành vậy, miễn nam phụ không chết dưới tay nam chính là được chứ gì. Thế tôi chỉ cần làm cho nam chính hết hận đến nỗi giết nam phụ là xong, tôi chọn giám ngục chính giữa, màn hình vang lên tiếng chuông, đinh một tiếng, biến mất

"Vai của kí chủ chính là giám ngục trẻ mang tên Nam, là người chuyên cung cấp dụng cụ SM cho những ai có nhu cầu về tâm sinh lí cùng sở thích cá nhân, khách đặc biệt quen là nam phụ"

"..."

Không gian bỗng trở nên trầm lắng đến lạ kì, Hắc Tử tò mò, không biết anh ta lại đang suy nghĩ gì đây, lặng lẽ cào tường hay than trời trách đất? Nghĩ vậy, cậu xoay người lại

Cậu đứng chôn chân tại chỗ, trố mắt nhìn anh ta

Một đôi môi mềm mại ấm nóng chạm khẽ vào môi cậu, vòng tay dưới eo siết chặt ôm cậu lên xoay như chong chóng. Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của người phía dưới, trái với tưởng tượng của cậu, thay vì phẫn uất, anh ta lại đang

Mỉm cười

Một nụ cười hạnh phúc

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng rần lên, tuy nhận ra mình đang làm gì, nhưng tôi lại không thể ngừng nó được, ánh mắt mờ dần vì sung sướng, sự háo hức như một ngọn lửa thêu đốt trong tôi

Tôi đỏ mặt không phải chỉ vì vừa hôn cậu, mà còn vì hạnh phúc

Trần đời nào ai biết tôi thích S đến thế nào?

"Hắc Tử, tôi yêu cậu!"

Không để ý đến cặp mắt phá lệ mở to nhìn mình, cùng đôi tai đang dần ửng đỏ, tôi nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống đất, nắm chặt lấy tay cậu chạy hết tốc lực về phía cánh cửa đang sáng dần

"SM yêu dấu, anh đến với em đây!"

Luồng sáng trắng phía bên kia cánh cửa, chính là nơi chứa đầy sự yêu thương của tôi

Khát khao của tôi

Kì vọng của tôi

Cả tương lai tươi sáng của tôi

Ánh trăng leo lắt chiếu qua từng chấn song sắt đá, rọi lên cả khuôn mặt đang mỉm cười thật tươi đứng trước cái giường hai tầng cứng lạnh lẽo, một cái bồn cầu tượng trưng cho nhà xí, nhưng không có cửa, nền sàn ẩm ướt bốc mùi hôi thối , tôi trực tiếp hoá đá tại chỗ

Im lặng một lúc thật lâu, gắng kìm nén cơn xúc động trong lòng mình, tôi run rẩy hỏi

"Hệ thống, đây là đâu?"

"Phòng giam" - Cậu bình tĩnh đáp

"Tôi biết nó là phòng giam, nhưng sao tôi lại bị nhốt ở trong đây?" - Chỉ về phía cánh cửa với những vòng xích sắt cùng ổ khoá to bự bên ngoài, tôi kiên nhẫn thắc mắc

"Chẳng phải tôi nhận vai giám ngục hay sao?"

"Xin hãy tin tưởng tổng bộ"

"Thế cậu lại giải thích sao với thứ quần áo tôi đang mặc?"

Nắm nắm chiếc áo mỏng manh rách lộ vai màu trắng xọc đen trên người mình, nhíu mày khó chịu. Tuy trên người vẫn chưa bị nhiễm hết hoàn toàn mùi hôi thối trong căn phòng này, vẫn còn nhận ra được thoang thoảng mùi sữa tắm, nhưng cái áo này có phải quá mỏng rồi không? Lại còn rách cổ áo nữa chứ, như bị ai đó cố ý xé đi vậy, trên sàn vẫn còn sót lại vài miếng vải vụn...

Ok tôi đoán đúng, thế ai xé?

Xoa cằm nghĩ ngợi, tôi chợt thấy có gì đó ngứa ngứa dưới mũi, nhìn đến tay mình, những móng tay không ngắn không dài vẫn còn dính lại những sợt chỉ áo màu trắng đục, cùng màu với trang phục mình đang mặc...

Có khi nào xuyên lộn thân thể không?

Đi đến chiếc gương phía góc tường cạnh bồn rửa mặt bám đầy rêu cùng đất, tuy có những vết nứt chi chít trên đó, song vẫn có thể nhìn ra được một gương mặt thanh niên trẻ tuổi, với cặp mắt dài tà mị, gương mặt góc cạnh, nhưng vẫn không thể át đi vẻ hoạt bát năng động từ trong ánh mắt, cùng nước da khoẻ khoắn hơi ngăm đen. Xác định đây chính là gương mặt tên giám ngục mình đã chọn, tôi lại càng hoang mang vì sao mình lại ở trong tình trạng sai chức vụ nghề nghiệp cùng nơi ở này

Cho đến khi Hắc Tử giải thích, tôi mới hiểu ra

"Nam, 23 tuổi, giám ngục buồng giam số 3. Ngày 10/2 bị bắt vì tội buôn bán trái phép dụng cụ khiêu dâm, ngày giam: không xác định. Người cáo: Lâm, cai ngục - cấp trên, nam phụ thế giới này"

Nam phụ chết tiệt

Bố thiến ngươi!

"Tôi được thiến nam phụ chứ?"

"Không"

Fvck it

Kiện người cung cấp dụng cụ SM cho mình, quá đáng lắm luôn á

Khoan, tôi nhìn lại bản thân, xét theo tình trạng cơ thể, da dẻ còn sạch sẽ, đầu tóc chỉ hơi rối chút, có lẽ vừa bị đưa vào

10/2

Nữ chính lăn giường nam chính ngày 14/2

Thế là xuyên qua trước cả khi nam chính vào tù?

Ôi shit

"Kí chủ, ngưng cào tường, rất không tốt cho tay kí chủ. Bốn ngày này sẽ qua mau thôi"

Ha

Ha

Ha

Tôi tin cậu

Cho đến ngày hôm sau

...

Tôi muốn giết tổng bộ nhà cậu!

Tại sao tối qua vẫn còn ngủ một mình yên tĩnh, vừa mới tỉnh dậy đã thấy một tên nam nhân xa lạ mang gương mặt Shota đè lên người mình mỉm cười thế này?!

"Nam, sáng ấm~" 

Bug này quá lớn rồi a!!!


 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play