Ngày hôm sau, Cố Vô Kế và Tề Vân Tu được tìm thấy bên rìa bãi tha ma.
Sau khi bị dân làng do trưởng thôn cử đến đánh thức, hai người mới nhận ra cuối cùng mình cũng rời khỏi không gian quỷ dị kia.
Ánh mắt dân làng nhìn họ có chút vi diệu, có lẽ đang nghĩ tại sao họ có thể qua đêm ở nơi hoang tàn này mà vẫn chưa chết. Sau đó, người nọ nói: "Hôm nay trưởng thôn hình như đang tìm hai người, lát nữa đến đó đi."
Nói xong, dân làng vội vã rời đi, hiển nhiên không muốn nán lại đây lâu.
Cố Vô Kế và Tề Vân Tu đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, giống như vừa có một giấc ngủ thật dài.
"Cảm ơn anh vì hôm qua nhé." Cố Vô Kế nhìn Tề Vân Tu, lại nắm lấy tay hắn, "Vết thương của anh đã khỏi hẳn chưa? Có cần tôi xem lại không?"
Bị Cố Vô Kế nắm tay, mặt Tề Vân Tu lập tức đỏ bừng. Theo bản năng, hắn muốn giật ra, nhưng lại không nỡ, đành phải lí nhí: "Đã khỏi hoàn toàn rồi. Tôi… tôi mới là người phải cảm ơn cậu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT