Lúc Tiêu Lãng bước vào lớp, Mộ Lan đang bận add WeChat với Hà Mỹ Mỹ. Vì thường xuyên đi du lịch nước ngoài, cô đã quen với việc kết bạn khắp nơi. 

Thêm một người bạn, thêm một con đường.

“Bịch!”

Tiêu Lãng mạnh tay ném chai nước khoáng lên bàn, tạo ra một tiếng động khá lớn.

Mộ Lan và Hà Mỹ Mỹ đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn về khuôn mặt đen như đít nồi của Tiêu Lãng. Hai người liếc nhìn nhau, rồi ăn ý giao tiếp qua ánh mắt.

Mộ Lan: Tiêu Lãng cãi nhau với bạn gái à?

Hà Mỹ Mỹ: Không biết nữa.

Mộ Lan: Vậy sao cậu ấy trông tức giận thế?

Hà Mỹ Mỹ: Đợi chút, tôi lên diễn đàn xem thử!

Hai người chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt đã có thể hiểu ý nhau, hành động hoàn toàn nhất quán, cùng mở diễn đàn trường học.

Bài đăng được ghim nổi bật trên trang chủ: 《Kinh ngạc! Hoa khôi thay lòng đổi dạ, thích học sinh mới chuyển đến lớp 277! Trên đầu đại ca học đường mọc đầy cỏ xanh???》

Mộ Lan nín thở: Hừ, tự dưng bị đổ oan!

Hà Mỹ Mỹ thì bịt chặt miệng, mặt đầy kinh ngạc:
“Trời đất ơi!《Vườn Sao Băng》phiên bản ngược luyến tàn tâm sắp được trình diễn tại trường trung học Hậu Đức sao? Tiêu Lãng đóng vai đại ca học đường Đạo Minh Tự, Mộ Lan là nam phụ dịu dàng Hoa Trạch Loại, còn Trương Oánh Oánh chính là Sam Thái! Đây là dàn diễn viên thần thánh gì vậy? Còn hấp dẫn hơn cả mấy cốt truyện thanh mai trúc mã, chơi thân từ nhỏ nữa! Aaaaaa! Mau bắt đầu diễn đi, tôi rất muốn xem!”

Không chỉ nghĩ như vậy trong đầu, Hà Mỹ Mỹ còn nhanh như chớp gõ một dòng bình luận dài, trong đó dấu chấm than “!” chiếm gần hết.

Diễn đàn trường học từ lâu đã được học sinh coi là nơi cung cấp tin tức bát quái và giải trí, nơi mọi người thường xuyên chia sẻ những điều tai nghe mắt thấy thú vị xung quanh mình.

Hàng ngày họ dành phần lớn thời gian ở trường, ngoài học tập ra thì không còn hoạt động giải trí nào khác. Lướt diễn đàn trường học, tham gia thảo luận bát quái cũng không mất nhiều thời gian, không ảnh hưởng đến việc học tập bình thường.

Đối với điều này, ban lãnh đạo nhà trường lựa chọn cách nhắm mắt làm ngơ, quản lý quá chặt chẽ, học sinh sẽ tìm nơi khác để quậy phá, chi bằng cứ để trước mắt, có chuyện gì cũng có thể phát hiện và giải quyết kịp thời.

Mộ Lan mở bài đăng, lướt vài phút đã biết được ngọn nguồn sự việc: Trương Oánh Oánh đã làm rõ với mọi người xung quanh rằng cô ấy và Tiêu Lãng không phải là người yêu.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, Trương Oánh Oánh nói thẳng rằng so với Tiêu Lãng, cô ấy thích kiểu người nam tính như Mộ Lan hơn.

Mộ Lan nghẹn lời. Cô nhìn chằm chằm vào hai chữ “nam tính” mà cảm thấy vô cùng xa lạ và kỳ quặc. Làm sao người ta lại có thể dùng từ này để miêu tả cô được chứ?

Cô là một cô gái đáng yêu cơ mà! Tại sao lại dùng từ “nam tính” để hình dung cô?

Mộ Lan vẫn không tin, với hy vọng lớn lao, cô hỏi Hà Mỹ Mỹ: "Trông tôi... rất nam tính sao?"

"Đúng vậy! Mộ Lan cậu siêu nam tính! Đứng cạnh cậu tôi cảm thấy rất an toàn!" Hà Mỹ Mỹ nhìn Mộ Lan với ánh mắt lấp lánh, hoàn toàn không nhận ra nụ cười của Mộ Lan gượng gạo đến mức nào.

Trương Oánh Oánh không thích trai đẹp kiểu thư sinh, chỉ thích trai đẹp lực lưỡng, cô nàng rất thích thú với cặp đôi tiểu loli và đại mãnh nam này!

Mộ Lan tự kỷ rồi, cô không vui, rất không vui.

Nam tính chỗ nào chứ? Rõ ràng là một cô nàng đáng yêu mà!

Tiêu Lãng khịt mũi vài tiếng, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!

Mộ Lan vì muốn con gái khen mình mà bán đứng sắc đẹp!

Trong mắt Tiêu Lãng, Mộ Lan thất thần như vậy tuyệt đối không phải vì bị lời nói của Hà Mỹ Mỹ đả kích, mà là vì bị Hà Mỹ Mỹ khen nam tính nên vui đến mức mất hồn.

Mộ Lan uể oải nói: "Tiêu Lãng, cậu tránh ra một chút, tôi muốn vào trong."

"Cậu nam tính như vậy, còn cần tôi nhường đường sao? Cậu có thể trực tiếp nhảy vào, như vậy mới làm nổi bật sự nam tính của cậu." Tiêu Lãng nói móc.

Mộ Lan trừng mắt nhìn Tiêu Lãng, mấy lần định nói lại thôi, cô thật sự không thích bị người ta nói là nam tính.

Cô rất thích nhan sắc của Tiêu Lãng, nên nhẫn nhịn tính khí nóng nảy của anh, chủ động lùi một bước nói: "Cậu không nhường thì thôi. Tôi có thể dịch bàn xuống."

"Tôi không cho phép!" Tiêu Lãng nắm lấy cổ tay Mộ Lan, tim bỗng đập thình thịch.

Anh cúi đầu nhìn cổ tay cô, ngạc nhiên không nói nên lời. Không ngờ tay cô lại nhỏ nhắn đến vậy, vừa vặn nằm gọn trong bàn tay anh. Quá nhỏ!

Ánh mắt anh vô thức dời xuống, nhìn đôi chân thon dài, mảnh khảnh của Mộ Lan. Tiêu Lãng càng cảm thấy khó hiểu hơn. Tay chân nhỏ nhắn thế này, sức lực từ đâu mà lớn đến vậy?

Anh chợt nhớ đến lần đầu gặp Mộ Lan, lúc cô dễ dàng bế anh lên như chẳng tốn chút sức nào. Nghĩ lại mà tai anh nóng bừng, cảm giác thật mất mặt. Vội vã như bị điện giật, Tiêu Lãng lập tức hất tay Mộ Lan ra.

Mộ Lan không hiểu lắm điểm tức giận của Tiêu Lãng, cô thử thương lượng với anh: "Ghế của tôi kê sát tường, ngồi bên trong muốn ra ngoài thì phải nhờ cậu đứng dậy nhường đường, rất bất tiện cho cả hai. Tôi không muốn tìm hiểu lý do tại sao cậu lại ngồi cách xa bạn cùng bàn phía trước như vậy, cũng sẽ không ép buộc cậu, nhưng tôi không muốn mỗi lần ra ngoài đều phải làm phiền cậu. Hay là chúng ta đổi chỗ? Tôi ngồi ngoài, cậu ngồi trong?"

Tiêu Lãng từ chối: "Không được, tôi thích ngồi ngoài."

"Vậy tôi vẫn dịch bàn ra phía trước vậy."

Mộ Lan nhanh chóng quyết định, bất chấp sự phản đối của Tiêu Lãng, dịch bàn lên phía trước một khoảng, rút ngắn đáng kể khoảng cách với Hà Mỹ Mỹ.

Hà Mỹ Mỹ đang lướt diễn đàn trường học, nghe thấy tiếng bàn ghế dịch chuyển, quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mộ Lan, kinh ngạc nói: "Mộ Lan, sao cậu lại chuyển xuống đây?"

"Chỗ đó quá sát tường, không tiện lắm." Mộ Lan giải thích, quay người lại chuyển ghế của mình.

Ngoài lý do ra vào bất tiện, Mộ Lan tự nhận mình là con gái, không muốn ngồi quá gần con trai đã có chủ, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.

Tiêu Lãng sắp tức điên, anh không ngờ Mộ Lan lại nhỏ nhen như vậy! Anh chỉ nói vài câu mà thôi, tên nhỏ nhen này lại muốn vạch rõ ranh giới với anh!

Chơi trò trẻ con như vậy, anh đây tám tuổi đã không chơi rồi nhé?

"Mộ Lan, cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

Mộ Lan khó hiểu nhìn anh, nể tình khuôn mặt tuấn tú hợp gu này của anh mới kiên nhẫn giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chuyển xuống dưới để tiện ra vào, cũng là để không làm phiền cậu."

"Tùy cậu!" Tiêu Lãng cáu kỉnh đáp lại, nằm bò ra bàn ngủ.

Anh sắp tức chết rồi!

Tức đến mức không ngủ được!

Mộ Lan bề ngoài nam tính như vậy, tại sao lại để ý những chuyện nhỏ nhặt này?

Một người có thể dễ dàng đánh bại mười mấy tên côn đồ, tại sao lại nhỏ nhen như vậy?

Phiền chết đi được!

Mộ Lan không hiểu Tiêu Lãng đang nghĩ gì, mà cô cũng không có thời gian để bận tâm đến anh. Chuông vào lớp đã vang lên, và vì vừa từ nước ngoài chuyển về, cô chưa quen với cường độ bài tập cao như các bạn trong lớp. Cô buộc phải dành nhiều thời gian hơn để làm bài tập, nhanh chóng thích nghi với nền giáo dục thi cử trong nước.

Tiêu Lãng chờ đợi. Một phút, ba phút, năm phút, rồi mười phút...

Một tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút, nhưng cho đến khi chuông hết tiết vang lên, Tiêu Lãng vẫn không nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ Mộ Lan. Không một ánh mắt, không một lời nói. Anh như sắp phát điên!

Tuy nhiên, điều khiến anh sụp đổ thực sự còn ở phía sau.

Bài đăng về việc Trương Oánh Oánh “thay lòng đổi dạ” với học sinh mới chuyển đến vừa hết tiết đã bị những người thích hóng hớt đẩy lên trang đầu. Chưa đầy vài phút, bài viết đã bị lật trang bởi vô số lượt bình luận sôi nổi.

Điều đáng nói hơn là, Trương Oánh Oánh đích thân đến cửa lớp 12 (277), dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu của mình hỏi: "Bạn học ơi, có thể giúp tôi gọi Mộ Lan ra ngoài một chút được không? Tôi có việc tìm cậu ấy."

Nam sinh ngồi bàn cuối cùng gần cửa nhìn thấy nữ thần trong mộng Trương Oánh Oánh, suýt chút nữa thì ngừng thở.

Đợi cậu ta nghe rõ đối phương là đến tìm anh chàng đẹp trai vừa chuyển đến, trái tim nóng bỏng lập tức nguội lạnh một nửa, cố nén nỗi đau buồn, nói: "Đợi chút, tôi đi gọi cậu ấy cho cậu."

Nam sinh gõ vào bàn của Mộ Lan, nói: "Mộ Lan, Trương Oánh Oánh tìm cậu."

Mộ Lan vẫn đang chìm đắm trong bài toán, chưa kịp phản ứng.

Ngược lại, bạn cùng bàn trước và sau của cô phản ứng cực nhanh, Tiêu Lãng và Hà Mỹ Mỹ đồng thanh hỏi: "Cậu nói ai tìm Mộ Lan?"

"Trương Oánh Oánh, sao, sao vậy?"

Nam sinh bị Tiêu Lãng dọa cho đụng vào bàn của người khác, đau đến mức mặt nhăn nhó.

Trên khuôn mặt hung dữ của Tiêu Lãng hiện rõ vẻ khó chịu, anh "xoạt" một cái đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hùng hổ bước ra ngoài.

Anh trừng mắt nhìn Trương Oánh Oánh, hai mắt như muốn phun lửa, giận dữ hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Tiêu Lãng biết rõ Trương Oánh Oánh đã rất vất vả để duy trì hình tượng cô gái ngọt ngào. Anh vốn tưởng có thể dùng điều này để kiểm soát cô ấy, khiến cô ấy bớt ve vãn lung tung. Nhưng không ngờ Trương Oánh Oánh lại chẳng cam chịu cô đơn đến vậy!

Dù cố giữ vững vẻ ngoài ngọt ngào, trong lòng Trương Oánh Oánh đang thầm mắng anh không tiếc lời. Tuy nhiên, trên mặt cô  ấy vẫn nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng nói: "Tôi đến tìm Mộ Lan." Bà đây không phải tìm cậu!

Không đợi Tiêu Lãng kịp mở miệng, Trương Oánh Oánh đã nghiêng đầu, vẫy tay với Mộ Lan đang đứng phía sau anh. Giọng cô ấy vui vẻ và chủ động:
"Cậu là Mộ Lan phải không? Chào cậu, tớ là Trương Oánh Oánh, muốn làm quen với cậu."

Vì Tiêu Lãng chắn ngay trước cửa, Mộ Lan không tiện đẩy anh ra, chỉ có thể đưa tay qua khe hở giữa Tiêu Lãng và cánh cửa, nhẹ nhàng đáp lại:
"Chào cậu, tôi là Mộ Lan, rất vui được gặp cậu."

Trương Oánh Oánh lập tức nắm chặt tay Mộ Lan, đôi mắt sáng rực. Trời ơi! Mộ Lan ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh! Quá sức rung động!

Mộ Lan chính là hình mẫu lý tưởng mà cô ấy ao ước! Trong lòng Trương Oánh Oánh như có tiếng hét vang dội: Aaaaaaaa!

Chỉ nghĩ đến Mộ Lan, cô ấy hoàn toàn quên mất Tiêu Lãng đang đứng bên cạnh với gương mặt đen sì. Trương Oánh Oánh bực bội nói, giọng đầy giận dỗi: ( truyện trên app t.y.t )
"Tiêu Lãng! Cậu chắn ở cửa làm gì vậy? Mau tránh ra đi!"

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của Mộ Lan và Trương Oánh Oánh, trên đầu bốc khói: "Hai người đang làm gì?"

Nam nữ thụ thụ bất tương thân!

*Câu nói này xuất phát từ sách Lễ Ký (Kinh Lễ, một trong “Tứ Thư Ngũ Kinh”) của Nho gia. Ý nghĩa của câu nói chính là giữa nam và nữ cần giữ khoảng cách, không nên có hành động gần gũi, thân mật với nhau

Vừa nói, tay Tiêu Lãng đã nhanh hơn suy nghĩ. Anh lập tức tách hai bàn tay đang nắm chặt của họ ra, rồi nắm lấy cổ tay Mộ Lan, kéo cô ra ngoài lớp. Thân hình cao lớn của anh che chắn hoàn toàn cho cô, như thể bảo vệ trước nguy hiểm.

Trương Oánh Oánh tức giận, lớn tiếng:
"Nghi thức gặp mặt, chỉ là bắt tay thôi mà! Nhà cậu ở biển à? Lo chuyện bao đồng thế!"

Tiêu Lãng không chịu thua, đáp ngay:
"Nhà tôi ở biển thật đấy! Có vấn đề gì sao?"

"Cậu quá bá đạo!"

"Cậu thì quá trẻ con!"

"..."

Thế là, hai người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, mặt đỏ tía tai, không ai chịu nhường ai.

Mộ Lan đứng một bên với vẻ mặt ngơ ngác.

Theo cô, chẳng qua chỉ là hai cô gái bắt tay nhau, có gì to tát đâu? Cô là gái thẳng chính hiệu, chẳng phải les, lại càng không có ý định cướp bạn gái của Tiêu Lãng. Anh có cần phản ứng quá khích đến mức này không?

Còn về phần tức giận của Trương Oánh Oánh, Mộ Lan cũng không hiểu nổi. Chỉ là chuyện nhỏ như thế, có đáng để cãi nhau nảy lửa như vậy không?

Hà Mỹ Mỹ đứng gần đó không giấu nổi sự phấn khích. Miệng cô ấy lẩm bẩm liên tục:
"Hiện trường chia tay lần thứ N của oan gia ngõ hẹp! Không đúng, thêm cả nam phụ si tình Mộ Lan nữa, đúng là chuyện tình tay ba hai nam tranh một nữ! Aaaa, đến rồi đến rồi, màn ngược luyến tàn tâm mà tôi mê nhất cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Quá kích thích! Kích thích thật sự!"

Mộ Lan không muốn dính dáng đến cuộc cãi vã ồn ào của hai người kia, bèn quay đầu nhìn Hà Mỹ Mỹ. Nghe thấy cô bạn đang lẩm bẩm đầy phấn khích, Mộ Lan bất giác mỉm cười.

Trương Oánh Oánh đang hăng hái tranh cãi kịch liệt với Tiêu Lãng, nhưng ánh mắt vừa chuyển đã ngay lập tức bị nụ cười rạng rỡ của Mộ Lan làm cho lóa mắt. Cô ấy ngẩn người, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt tươi cười ấy, chăm chú đến mức quên bẵng mình đang cãi nhau với "tên đáng ghét" trước mặt.

Trời ơi! Mộ Lan rõ ràng nam tính như vậy, nhưng sao khi cười lại ấm áp đến thế! Yêu rồi, yêu mất rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play