Editor: Moonliz
Vì Sở Thịnh còn phải lái xe đưa Sở Tương về nhà, nên chưa đến tám giờ họ đã cáo từ và rời khỏi nhà họ Cố. Vừa tiễn hai người đi xong, Trần Uyển Nhu lập tức tiến lại gần Cố Triều Dương, cười tươi nói: "Em thấy dạo gần đây Cố Giác trưởng thành hơn nhiều, đã cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu bên ngoài. Mấy ngày nay nó thật sự không lấy một đồng nào của gia đình.”
Cố Triều Dương đáp lại một cách lạnh nhạt: "Vậy thì là chuyện tốt.”
Trần Uyển Nhu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải là chuyện tốt ư? Trước đây anh cứ nói Cố Giác là đứa trẻ chưa lớn, nhưng giờ em thấy nó đã trưởng thành rồi. Nó rất có chí khí, nói là không dựa vào gia đình thì thật sự đã tự đi ra ngoài để lập nghiệp.”
Cố Giác đứng bên cạnh nghe thấy mà cảm thấy vô cùng khó xử. Anh ta chưa từng được ai khen như vậy, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cảm giác ấy lại không khiến anh ta ghét bỏ.
Cố Triều Dương nói: "Chẳng bao lâu nữa Cố Giác cũng tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc nó nên trưởng thành.”
Cố Giác có hơi thất vọng. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng ít nhất có thể nghe được một câu “con làm tốt lắm” từ ba mình, nhưng rồi lại nhận ra mình nên quen với điều đó. Từ nhỏ đến lớn, số lần ba anh ta khen anh ta đếm trên đầu ngón tay. Trong ngôi nhà này, người duy nhất nhìn thấy sự tiến bộ của anh ta chính là mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play