4.

Từ sau chuyện đó, Tạ Minh Uyên cố ý tách ta và Thẩm Ngọc Nhuyễn ra xa.

Ta ở điện Chiêu Hòa phía Tây, còn nàng ta được an trí tại Tẩy Ngọc Các ở phía Đông.

Cũng tốt, ta được yên tĩnh, không phải thường xuyên nghe nàng ta lẩm bẩm những lời huyền hoặc khắp cung.

Nghe nói Hoàng thượng vẫn thường lui tới chỗ nàng ta, những ngày không ở cung của ta, mười phần hết tám chín phần đều qua đêm tại Tẩy Ngọc Các.

Thái giám thân cận bên Hoàng thượng, Trần công công, nói rằng Thẩm Ngọc Nhuyễn có khả năng được thăng làm Nhuyễn Tần.

Vài vị tỷ muội đến tìm ta than thở, nói rằng nàng ta mới được chút ân sủng đã kiêu căng như đuôi cáo vẫy tận trời cao.

Ta chỉ mỉm cười, khuyên nhủ:
"Hậu cung vốn luôn liên quan chặt chẽ với tiền triều, nếu không có gia thế làm chỗ dựa, nàng ta khó mà trèo lên vị trí cao hơn."

Nhưng dường như ông trời lại thích dành cơ hội cho Thẩm Ngọc Nhuyễn.

Khi tiết trời xuân lạnh còn se sắt, một trận ôn dịch lan khắp hậu cung.

Ban đầu chỉ có vài cung nữ trong Cục Giặt y phục ho ra máu, sau đó vài thái giám bị sốt cao. Căn bệnh này lây lan cực nhanh, khiến cả hậu cung rơi vào cảnh hoảng loạn.

Tạ Minh Uyên bận rộn vì quốc sự, không thể đích thân xử lý, đành giao cho ta giám sát các thái y bào chế thuốc.

Toàn bộ Thái y viện làm việc thâu đêm nghiên cứu, ta cũng thức trắng để giám sát, đến mức quầng mắt thâm đen rõ rệt.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Minh Uyên đến thăm ta. Lúc ấy, ta đang gục trên bàn ngủ gật. Hắn cởi áo choàng định khoác lên người ta, nhưng vụng về thế nào lại làm ta tỉnh giấc.

Ta mệt đến mức không còn sức để đứng lên hành lễ, đành nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một lúc sau, Trần công công bước vào bẩm báo, nói rằng Tẩy Ngọc Các bên kia có người đòi yết kiến Hoàng thượng để dâng kế sách.

Ta nghe tiếng chân Tạ Minh Uyên do dự, dường như đang cân nhắc có nên chờ ta tỉnh dậy không. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ dặn hạ nhân chuẩn bị cháo cho ta rồi nhanh chóng rời đi.

Ta lặng lẽ ngẩng đầu, ánh sáng buổi sớm chiếu vào cung, hơi chói mắt.

Thẩm Ngọc Nhuyễn dâng lên Hoàng thượng rất nhiều kế sách, nói rằng ở quê nàng từng xảy ra một trận ôn dịch, có một vị đạo sĩ vân du đã truyền cho họ nhiều kinh nghiệm quý báu.

Thứ nhất, các phi tần và cung nhân khi giao tiếp thường ngày nên mang mạng che mặt để giảm thiểu sự lây lan qua giọt bắn.

Thứ hai, cần tiến hành sàng lọc từng cung, những người đã có triệu chứng như sốt, ho, phải được đưa đến các điện phụ trong cung để cách ly tập trung.

Thứ ba, giảm thiểu tụ tập, mọi người phải giữ khoảng cách tối thiểu ba thước với nhau.

Hoàng thượng nghe vậy liền không ngớt lời khen Thẩm Ngọc Nhuyễn thông minh, sáng suốt. Ngay lập tức, hắn ra lệnh để nàng phụ trách hướng dẫn phòng dịch cho cung nhân, còn chỉ định thái giám tổng quản phối hợp dưới trướng nàng.

Thẩm Ngọc Nhuyễn dẫn theo một đoàn người ra vào các cung, chỉ đạo nơi này rải vôi bột, nơi kia đốt ngải, bận rộn không ngừng nghỉ.

Khi ta quay về điện Chiêu Hòa, liền tình cờ gặp nàng đang ngẩng cao đầu bước ra.

"Quý Phi nương nương, điện Chiêu Hòa này đã được khử trùng rồi. Nếu nương nương không có việc gì, tốt nhất nên ở trong cung, tránh trở thành nguồn lây nhiễm."

Thẩm Ngọc Nhuyễn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, giọng nói không chút thiện ý.

"Làm phiền Nhuyễn Quý Nhân nhọc lòng." Ta khẽ nhướng mày.
"Chỉ là Hoàng thượng đã lệnh cho bản cung giám sát Thái y viện. Nếu bản cung chỉ ru rú trong cung, e rằng Hoàng thượng sẽ trách phạt mất."

Thẩm Ngọc Nhuyễn hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi chẳng biết chút y thuật nào, có thể hiểu được gì chứ? Hiện giờ dịch bệnh hoành hành, ai có tài thì người đó phải gánh vác."

Ta nhếch môi cười, chậm rãi đáp:
"Đúng như Nhuyễn Quý Nhân nói, ai có tài thì người đó đứng trên. Nếu Nhuyễn Quý Nhân tự nhận mình trong cung được lòng người hơn bản cung, chi bằng ghé qua Thái y viện xem thử, e rằng chẳng mấy ai nhận ra ngươi đâu?"

Thẩm Ngọc Nhuyễn bị ta chặn họng, nhất thời á khẩu. Dẫu được phong làm quý nhân chưa bao lâu, dù Hoàng thượng có sủng ái thế nào, nàng ta trong cung vẫn chưa có chút căn cơ.

Một lúc lâu sau, nàng trừng mắt nhìn ta, tức tối nói:
"Ngươi ở trong cung lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một Quý Phi. Ta có đủ thời gian để vượt qua ngươi. Cứ chờ đấy!"

Ồ.

Đây chính là cái hại của việc để trống ngôi Trung cung. Đến cả bầy chim sẻ trong cung cũng mơ mộng được bay lên làm phượng hoàng.

Ta cười mỉm, làm động tác mời, vẻ mặt càng thêm vui vẻ:
"Xin cứ tự nhiên."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play