Không lâu sau, xe chạy vào một khu vực kín cổng cao tường. Gọi là “khu” thì nghe có vẻ mỹ miều, nhưng nhìn mớ hàng rào cao mười mét xung quanh, đây chẳng khác nào một cái nhà tù đích thực. Loa phát thanh không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Động vật là chí cao vô thượng, loài người là thứ hèn mọn vô năng.”
“Một, hai, một! Một, hai, một!” Cách đó không xa vang lên tiếng hô khẩu hiệu. Một tên đầu ngựa đang dẫn theo một nhóm con người chạy bộ vòng quanh sân.
Thấy mọi người không giấu nổi vẻ hiếu kỳ, người phụ nữ đầu báo uể oải ngáp một cái, giọng điệu lười nhác quyến rũ: “Không cần phải ganh tị, mấy người sắp được huấn luyện như vậy rồi đấy. Làm người thì cũng phải có thể lực chứ, không thì làm sao mà lao động?”
Ai mà thèm ganh tị cái kiểu “huấn luyện” đó chứ! Trong lòng cả đám đều âm thầm oán thán, nhưng cũng vì thế mà lại càng thấy lo lắng hơn về năm ngày sắp tới.
Vừa vào khu trại, đám anh Hổ liền thả lỏng hẳn. Anh Hổ phân phó một tên đầu dê tiến tới cởi trói cho họ.
Được cởi trói không những không khiến mọi người nhẹ nhõm hơn mà trái lại, ai nấy đều thấy lòng trĩu nặng. Nếu như trước đó bị trói là vì lo họ bỏ trốn, thì giờ được thả ra lại có nghĩa — ở nơi này, bọn chúng hoàn toàn tự tin rằng chẳng ai trong số họ có thể trốn thoát khỏi đây được.
Hiển nhiên, đây không phải một tin lành. Tô Dung im lặng theo đoàn người xuống xe, năm mươi tư người xếp thành sáu hàng ngay ngắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT