“Lên giường nhanh!” Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng, quả quyết ra lệnh.

“Còn Hoàng Đào thì sao?” Tô Dung không nhịn được hỏi.

Trong tình thế nguy cấp, rõ ràng Triệu Bằng chẳng buồn quan tâm đến kẻ đã bị ô nhiễm: “Lo cho cô ta làm gì? Cứ để cô ta chết đi!”

Vương Kiến Quốc ngần ngừ một lát, rồi quay lại kéo Hoàng Đào lên một chiếc giường cùng Tô Dung, sau đó cả hai nhanh chóng trở về giường của mình, không quên chỉnh đôi giày cho ngay ngắn.

Không ai dám thốt nên lời. Chỉ có Hoàng Đào liên tục giãy giụa, đập mạnh vào thành giường quan tài và gào thét: “Thả tôi xuống! 「Thần」 đến rồi! 「Thần」 đến để đưa tôi đi!”

Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ còn tiếng vùng vẫy và tiếng hét của cô ta.

Đột nhiên, một tiếng “Rầm!” vang lên, rồi Hoàng Đào đột nhiên im bặt. hoàn toàn

Từ đó, trong bóng tối không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Tô Dung bịt chặt miệng, cuộn mình trong chiếc giường quan tài, cố gắng hít thở thật khẽ để không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Cô cảm giác được luồng không khí lạnh lẽo đang bao trùm quanh mình, như thể ánh mắt của 「Nó」 đang chiếu thẳng vào cô!

Cảm giác như bị gai nhọn đâm sau lưng ấy khiến bất kỳ ai cũng không thể không cảnh giác, như tiếng chuông báo động không ngừng reo vang trong tâm trí, thôi thúc họ muốn bật dậy và chạy trốn. Nhưng Tô Dung rõ ràng không phải người thường. Đôi mắt cô lạnh lùng đến mức kỳ dị, hoàn toàn trái ngược với sự bất động như một cái xác chết của cơ thể, cô không bị ánh mắt kia ảnh hưởng chút nào.

Tiếng nước chảy nhẹ nhàng vang lên, xen lẫn một thứ âm thanh như có thứ gì đó đang gõ vào đáy giường quan tài, phát ra những tiếng “cộp cộp” “cộp cộp” làm người nghe ê buốt cả răng. Tô Dung không kìm được mà tưởng tượng, rốt cuộc khu đồ dùng gia đình đã xảy ra chuyện gì mới có thể tạo ra những âm thanh như vậy.

Cô nhủ thầm: Phải nghĩ đến thứ khác.

Cô hiểu rõ nếu cứ tập trung vào những âm thanh đó, rất có thể bản thân sẽ bị 「Nó」 làm ảnh hưởng cũng không chừng. (App T-Y-T)

Vậy nghĩ gì bây giờ? Nghĩ đến hai thế giới khác nhau đi.

Khi vừa đến thế giới này, Tô Dung thực sự rất kinh ngạc. Bởi lẽ thế giới này quá mức yên bình, đến nỗi viễn cảnh về một "xã hội không tưởng" mà cô từng mơ ước dường như đã trở thành hiện thực sau cái chết và qua lần xuyên không này của cô, như một trò đùa trớ trêu từ địa ngục.

Ở thế giới của cô trước đây, tội phạm nhan nhản như chó chạy ngoài đường, hầu như tuần nào cũng có những vụ án mạng mới xảy ra. Những tên tội phạm bình thường còn có thể bị bắt, nhưng với những tên tội phạm có trí tuệ cao, chúng chỉ để lại hàng đống hồ sơ vụ án chất chồng chưa được giải quyết.

Trăm ma lộng hành, người người bất an.

Chính vì thế cô mới trở thành thám tử, không phải vì bất cứ thứ gì khác, mà để đi tìm sự thật, trả lại công lý cho xã hội.

Trong thời đại ấy, tội phạm không còn sợ cảnh sát. Chỉ có những thám tử như cô mới là cơn ác mộng của chúng. Nhưng cũng vì thế, cuộc sống của cô luôn tràn ngập nguy hiểm. Không biết bao nhiêu kẻ đã muốn giết cô, để thế giới của chúng mới có thể quay lại thành “thiên đường” cho tội ác của chúng.

So với những ngày tháng trước kia của cô, thực ra mối nguy hiểm trong quái đàm này cũng chỉ đến thế mà thôi. Cùng lắm thì chỉ là thêm một chút yếu tố phi khoa học mà thôi.

Nghĩ vậy, Tô Dung lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua như bị kéo dài vô tận. Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn trong khu đồ dùng gia đình đột nhiên bật sáng trở lại.

Tô Dung chớp mắt vài cái, rồi từ từ ngồi dậy. Theo bản năng, cô lập tức nhìn về phía Hoàng Đào.

Chiếc giường quan tài nơi Hoàng Đào nằm không biết đã bị lật từ lúc nào. Bên dưới máu me bê bết. Những đoạn tay, chân và ruột gan bị cắt rời vương vãi khắp nơi, tạo thành một con đường bằng máu thịt. Ở cuối đường là cái đầu của Hoàng Đào.

Khác với cái chết đầy kinh hoàng của dì Lý, gương mặt của Hoàng Đào không hề có biểu cảm đau đớn. Dù cô ta cũng chết không nhắm mắt nhưng đôi mắt của cô ta lại mang vẻ an nhiên kỳ lạ, trên môi cô ta còn nở một nụ cười quái dị. Thứ biểu cảm ấy khiến người nhìn lạnh sống lưng, nhất là khi đôi mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm về phía họ.

“Đệch! Chết cmnr mà còn muốn dọa người!” Triệu Bằng bị cái cảnh tượng quỷ dị này làm cho rùng mình, toàn thân đều nổi hết da gà da vịt, cậu ta nhịn không được mà chửi thề một câu.

Máu tươi loang lổ, những mảnh da thịt đứt lìa, cái đầu mỉm cười, giường quan tài bằng gỗ, và ánh đèn trắng toát. Cả khu đồ dùng gia đình bây giờ đã hoàn toàn giống như tập hợp đầy đủ mọi yếu tố trong một bộ phim kinh dị.

Loại thi thể mang nụ cười thế này, Tô Dung thực sự đã từng thấy qua. Trước đây có một vụ án, hung thủ rất thích dùng kim chỉ để khâu sống khóe miệng của nạn nhân thành nụ cười trước khi giết họ.

Ít ra thì Hoàng Đào là tự nguyện chết, chứ không giống như những nạn nhân kia, phải ra đi trong nỗi đau đớn vô tận.

Ý nghĩ bất chợt xuất hiện khiến Tô Dung cảm thấy hơi áy náy. Cô liếm đôi môi khô nứt của mình, rồi quay sang Vương Kiến Quốc: “Giờ chúng ta phải làm gì?”

Trong nhóm, chỉ có ông là người duy nhất có kinh nghiệm về các Quái Đàm Quy Tắc.

Vương Kiến Quốc trầm ngâm, vẻ mặt nặng nề: “Nơi này vốn được cho là an toàn, vậy mà cũng đã mất điện. Điều này chứng tỏ sức mạnh của ‘Nó’ đang tăng lên, và sự ảnh hưởng của ‘Nó’ đã xâm nhập cả vào khu vực an toàn duy nhất này.”

“Ý của ông là sao?” Triệu Bằng hoảng hốt, giọng nói đầy sợ hãi. “Khu đồ dùng gia đình cũng không còn an toàn nữa rồi?”

Mặc dù đó là sự thật khó chấp nhận nhưng Vương Kiến Quốc vẫn gật đầu: “Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây ngay, nếu không, có lẽ chúng ta sẽ không qua nổi đến ngày mai.”

“Lối ra? Ha! Lối ra cái gì chứ?” Triệu Bằng cười mà như mếu: “Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi, chẳng có một cái lối ra nào cả! Cái quái đàm này chính là muốn giết sạch chúng ta thôi!”

Mất đi khu an toàn, cộng với hai cái chết liên tiếp, khiến tinh thần vốn đã mong manh của Triệu Bằng rơi vào bờ vực sụp đổ. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một tên du côn vặt, làm sao đã từng trải qua những chuyện như thế này chứ?

“Bình tĩnh lại!” Vương Kiến Quốc bất ngờ quát lớn, giọng nói nghiêm khắc. “Cậu muốn chết giống họ sao? Trong nơi như thế này, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh. Một khi đã mất kiểm soát thì cậu cũng không còn cách việc bị ô nhiễm xa đâu.”

Thật sự đúng là vậy. Tô Dung không khỏi nhớ tới cái chết của Mẫn Tĩnh Di

Trong ấn tượng của Tô Dung, Mẫn Tĩnh Di là một người rất thông minh, trước đây cô ấy vẫn luôn thể hiện sự bình tĩnh.

Cho đến khi cô ấy bị thi thể của dì Lý dọa sợ.

Từ đó, tinh thần của Mẫn Tĩnh Di bắt đầu trở nên mơ hồ. Sau khi suýt nữa bị áp phích làm ô nhiễm, cuối cùng lại bị Hoàng Đào hại chết. Nếu cô ấy không bị hoảng sợ, không bị ô nhiễm, và vẫn luôn giữ vững sự bình tĩnh, chắc chắn cô ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Vì thế, trong Quái Đàm Quy Tắc, việc giữ lý trí và sự bình tĩnh là điều quan trọng nhất.

“Vẫn còn hai chỗ chúng ta chưa đi.” Tô Dung lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Khu thủy sản và nhà kho.”

Triệu Bằng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại. Cậu ta không muốn chết: “Không phải không được vào nhà kho sao? Vậy chúng ta đi khu thủy sản đi.”

Đây là lựa chọn tốt nhất, Vương Kiến Quốc gật đầu đồng tình. Ba người bọn họ cùng bước về phía khu thủy sản.

Siêu thị tĩnh lặng không một tiếng động, nhưng Triệu Bằng vẫn luôn nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy có một cái bóng đen lướt qua bên cạnh họ.

Lúc này cậu ta cũng cảm thấy tinh thần mình có vấn đề, nhưng 「Nó」 sẽ không cho ai thời gian để phục hồi lại. Cậu ta cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà không ngừng rủa xả trong đầu.

Bước vào khu thủy sản, mùi tanh nồng của biển cả xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn. Tô Dung cảm giác như mình còn ngửi thấy cả mùi máu, một thứ mùi quen thuộc mà bất kỳ thám tử nào sống ở thế giới cũ của cô cũng sẽ nhạy cảm nhận ra.

Những bể nước lớn trong suốt, thường chỉ thấy ở các viện hải dương, được xếp ngay ngắn ở giữa khu vực. Dưới đất là những vệt nước loang lổ, dường như là do cá trong bể quẫy đạp mà bắn ra ngoài.

Cá trong bể trông có vẻ bình thường, giống hệt cá trong các khu thủy sản thông thường của siêu thị.

Điểm khác biệt duy nhất là dường như đôi mắt đen láy của chúng đang dõi theo từng bước chân của ba người bọn họ, trong đôi mắt ấy ánh lên sự thông minh không thể diễn tả bằng lời.

“Những con cá này…” Triệu Bằng nuốt khan, giọng nói run rẩy: “Chẳng lẽ là người sao?”

“Đừng nói bậy!” Vương Kiến Quốc lập tức nghiêm khắc quát: “Chúng chỉ là cá, cá không thể biến thành người, người cũng không thể hóa thành cá.”

Dù không rõ lũ cá này có vấn đề gì hay không, nhưng việc giữ cho nhận thức không bị thay đổi là điều mà ai cũng phải tuân thủ.

Ánh mắt Tô Dung dừng lại ở một mảnh giấy được dán ở góc bể nước. Cô bước tới đọc: "Trai tiền run rẩy khi nó an toàn; trai tiền an tĩnh khi gặp nguy hiểm."

“Câu này có ý gì?” Triệu Bằng đầy thắc mắc: “Nói đi cũng phải nói lại, có phải cô gắn radar không đấy? Lúc nào cũng là cô tìm được manh mối cả.”

Được Triệu Bằng nhắc, Vương Kiến Quốc cũng nhận ra điều này, ông giơ ngón cái tán thưởng: “Rất giỏi.”

Tô Dung mỉm cười bình thản nhận lời khen này. Với một thám tử, bản năng nghề nghiệp khiến cô luôn chú ý đến mọi chi tiết ở bất kỳ nơi đâu, điều này giúp cô càng thêm nhạy bén hơn hẳn.

“Trai tiền là gì? Nó là một thứ dùng để dự đoán nguy hiểm hay sao? Nhưng tôi chẳng thấy thứ gì giống con trai trong bể này cả.” Triệu Bằng hỏi một tràng, vẻ mặt tràn đầy rối rắm.

Có lẽ vì giờ đây chỉ còn ba người, tính khí của cậu ta cũng đã được thu liễm đáng kể. Cậu ta hiểu rằng trong số họ, Vương Kiến Quốc có kinh nghiệm, Tô Dung thông minh, còn cậu ta là người vô dụng nhất.

Những câu hỏi của cậu ta cũng chính là thắc mắc của cả nhóm. Cho đến giờ, họ đã tìm được không ít manh mối, nhưng chúng đều rời rạc, không cách nào ghép chúng lại thành một tổng thể hoàn chỉnh được. Có vẻ như vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng.

“Trai tiền… khách hàng…” Tô Dung lặng lẽ suy ngẫm toàn bộ những manh mối đã thu thập được, đôi mắt của cô bỗng sáng rực: “Tôi nghĩ là tôi đã hiểu rồi!”

“Cháu hiểu gì?” Nghe Tô Dung mở lời, Vương Kiến Quốc lập tức hỏi, vì ông biết cô rất thông minh.

Trong mắt Tô Dung lộ rõ vẻ phấn khởi, sự đột phá này khiến cô gần như vui mừng khôn xiết: “Tôi biết cách thoát khỏi đây rồi! Sao tôi không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Khách hàng! Chúng ta là khách hàng mà!”

Không đợi hai người kia hỏi thêm, cô lập tức nói ra phương pháp rời khỏi đây: “Với tư cách là khách hàng, chỉ cần chúng ta thanh toán xong những món hàng mà mình đã mua, chẳng phải sẽ được ra ngoài sao?”

Một câu nói đánh thức kẻ trong mộng!

“Đúng vậy! Sao chú lại không nghĩ ra nhỉ?” Vương Kiến Quốc ngẫm lại, phát hiện những gì Tô Dung nói hoàn toàn hợp lý. Khi khách hàng mua được đồ mà mình cần mua, đến khi muốn rời khỏi siêu thị tất nhiên là phải thanh toán trước.

Còn cái gọi là trai tiền, rất có thể chính là công cụ quan trọng giúp họ ra ngoài.

“Tốt quá rồi! Mẹ kiếp, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi chỗ này được rồi!” Mắt Triệu Bằng đỏ hoe, cậu ta gào lên: “Cái trai tiền kia ở đâu? Tôi muốn rời khỏi cái chốn quái quỷ này ngay bây giờ!”

Những ngày sống trong lo lắng sợ hãi, lúc nào cũng cận kề cái chết, cậu ta thực sự đã chịu đủ rồi, cậu ta chẳng muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

“Khoan đã, còn một vấn đề.” Vương Kiến Quốc đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta phải thanh toán bao nhiêu tiền? Chỉ khi đưa đúng số tiền, chúng ta mới có thể thoát ra.” ( truyện trên app T•Y•T )

Câu hỏi của ông khiến Triệu Bằng cau mày suy nghĩ: “Tôi nhớ… hình như mấy món tôi mua cũng chỉ tốn vài chục thôi thì phải? Tôi chỉ mua mấy thứ đồ vệ sinh cá nhân mà thôi, chắc chắn không đắt. Chỉ cần đưa dư một chút là được chứ gì?”

“Không được! Đây là lúc quan trọng, phải thật cẩn trọng.” Vương Kiến Quốc nghiêm nghị phản đối: “Nếu như chúng ta đưa dư tiền, xui rủi như thế nào lại có thể thả ‘Nó’ ra thì sao?”

“Đệch mẹ! Mắc cái chó gì lại phiền phức như vậy!” Dù nhận thấy điều ông nói là đúng, Triệu Bằng vẫn cáu kỉnh vò đầu bứt tóc”: “Chúng ta có phải thanh toán cả những thứ mà mình đã ăn trong cái quái đàm này không?”

Tô Dung đã bình tĩnh trở lại, cô trầm giọng nói: “Theo quy tắc, những món hàng trong đây đều là miễn phí, nên chúng ta chỉ cần thanh toán các món hàng thuộc về siêu thị bình thường mà thôi.”

“Nhưng lỡ cái quy tắc đó là giả thì sao?” Triệu Bằng vặn lại.

Bởi vì quy tắc đó được viết bằng chữ in đậm, nên Tô Dung tin rằng nó là thật. Nhưng cô không thể nói thẳng ra như vậy, chỉ đành tìm một cái cớ: “Các món hàng ở đây đều không có ghi giá, nếu chúng ta phải trả tiền cho chúng thì chẳng phải là chết chắc rồi sao?”

Điều đó cũng đúng, Triệu Bằng không có ý định tự rước lấy phiền phức, liền gật đầu xem như đồng tình với quan điểm của Tô Dung.

Đột nhiên, một bóng đen lướt qua trước mắt mọi người.

Triệu Bằng vốn đã thần hồn nát thần tính, giật bắn mình, suýt nữa cũng ngã ngửa: “Mọi người… mọi người thấy mà đúng không? Cái bóng đen đó đó!”

Vương Kiến Quốc lập tức thủ thế, cảnh giác hỏi: “Thấy. Đó là thứ gì?”

“Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Tô Dung bất ngờ đặt một câu hỏi chẳng ăn nhập gì: “Mọi người nói xem, tại sao vừa nãy khu đồ dùng gia đình lại mất điện?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play