Vừa bước ra khỏi khu triển lãm nghệ thuật cổ đại, bên ngoài là đại sảnh rộng lớn. Vừa ra đến nơi, Tô Dung đã phát hiện ra điều bất thường — có một nhân viên mặc đồng phục màu đỏ đang đứng phía sau quầy tiếp tân trong đại sảnh, còn người đàn ông ngoại quốc ban nãy ngất xỉu trên ghế thì đã biến mất.
Trong quy tắc số ba của Bảo tàng Nghệ thuật Hoa Hồng có ghi rõ: [Nếu nhìn thấy ai đó mặc đồng phục đỏ, xin đừng nghe bất kỳ lời nào của đối phương, đồng thời lập tức thông báo cho nhân viên.]
Khi nhìn thấy nhân viên mặc đồ đỏ, phải nhanh chóng đi tìm nhân viên mặc đồ xanh để báo cáo. Nhưng khi Tô Dung thấy người mặc đồng phục đỏ đứng ngay sau quầy lễ tân một cách trắng trợn thế này, cô lập tức nhạy bén nhận ra rằng, quy tắc kia căn bản chẳng có tác dụng gì cả.
Nếu việc tìm nhân viên áo xanh thực sự hữu hiệu thì sao đối phương lại dám công khai tu hú chiếm tổ như thế này chứ?
Nhưng điều đáng chú ý là, quy tắc đó lại không được tô đỏ, nói cách khác, điều ấy nghĩa là việc đi tìm nhân viên áo xanh quả thật vẫn có tác dụng.
Kết hợp với tình hình trước mắt, Tô Dung đã hoàn toàn hiểu rõ: xem ra trước khi nhân viên áo đỏ rời đi, cô sẽ không thể nào tìm được nhân viên áo xanh.
Quái Đàm Quy Tắc luôn thích chơi chữ như vậy, càng là những phương pháp đối phó được ghi rõ trong quy tắc, thì lúc thực sự đối mặt với quỷ dị, lại càng chẳng thể nào dùng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play